30/5/2024 - Mạc Văn Trang
Luật sư Dũng nói, về mặt pháp luật ông Kiêm chủ tịch UBND xã Hiền Thành, huyện Vĩnh Linh, Quảng Trị không có quyền đuổi sư Thích Minh Tuệ và đoàn tòng tu ra khỏi địa bàn…
Nhưng tại sao ông ta lại cứ đuổi?
Một câu hỏi phân tích tâm lý thú vị.
- Nếu vì lý do an ninh trật tự, không muốn tụ tập đông người ở địa phương thì ông ta ra lệnh cho trưởng công an rồi dân phòng làm nhiệm vụ, chứ ông ta không xuất hiện làm gì.
- Nếu vì lý do ông ta theo Mác - Lê vô thần hoặc theo đạo khác mà ghét đạo Phật thì cũng cho tay chân ra xua đuổi, chứ không xuất hiện.
- Ông ta hùng hổ xuất hiện, khuỳnh tay, quát nạt, vung tay chỉ trỏ trước sư Thích Minh Tuệ và đông đảo người dân để … chứng tỏ oai quyền của ông Chủ tịch: Mày có là Thánh thần gì, được bao nhiêu người dân sùng bái, TAO cũng coi là muỗi! Còn nhân dân nhìn đây, ở đất này TAO mới là kẻ có QUYỀN, chứ không phải “thằng ba trợn” kia! Tất cả hiểu chửa!
Nhìn cái mặt ông Chủ tịch (áo trắng) rất hách dịch, thể hiện kiểu bản chất “đại ca”, xã hội đen.
Cái cơ chế Đảng cử, Dân không được tự do ứng cử, bầu cử cứ đẻ ra các loại quan chức kiểu đó thôi. Nếu có tự do ứng cử, bầu cử, liệu rằng nhiệm kỳ sau có người dân nào bầu cho ông này?
Xét ở góc độ Phật pháp, hành động đó của ông ta là vô minh vì cái tâm Tham (tham quyền lực), Sân (ganh ghét, đố kỵ), Ngã Mạn, Ngã tướng khởi lên, che lấp tâm Từ bi, Trí tuệ, nên hành động mù quáng…
Nhưng đối với Ngài Thích Minh Tuệ thì đó chỉ là chuyện thường tình của thế gian, là những chướng ngại cho hành trì tu tập. Người ta xua đuổi thì mình đi chỗ khác, không nói chuyện với người sân si. Con thấy người hoan hỉ bố thí cho mình thì mặt họ tươi vui, hạnh phúc; người cáu giận với mình thì mặt họ không an vui, họ không có hạnh phúc. Con vẫn cầu mong cho họ hạnh phúc.
Quan trí và Dân trí ngày càng cách xa nhau! Quan Đức và Dân Đức lại càng cách xa nhau lắm lắm!
30/5/2024
MVT
31/5/2024 - Mạc Văn Trang
5 năm trước sư Minh Tuệ đi một mình lên Điện Biên, chẳng ai chú ý. Càng thấy Ngài tu THẬT!
30/5/2024 - Vivian Pham
Tháng 5/2019 trong một chuyến đi thiện nguyện kết hợp với phượt bằng xe máy từ Hanoi lên Điện Biên Phủ, khi đi qua đèo Pha Đin, mình và bạn bè khá mệt nên cố gắng tìm 1 trạm dừng chân. Chiều tà buông xuống, đường đèo ngoằn ngoèo, trạm dừng chân không thấy đâu, chỉ thấy một Thầy tu đang ngồi ( như kiểu thiền) trên mỏm đá ngay ở một góc đường mà bọn mình có thể tạt xe vào nghỉ… Cả nhóm nhìn Thầy mà ngần ngừ không muốn vào vì không muốn làm phiền Thầy. Tuy nhiên, vì mình đã quá mỏi, mình quyết định xuống xe, lại gần xin phép được ngồi nghỉ cạnh Thầy:
-“ Chúng con xin lỗi vì đã phá đi sự tĩnh lặng của Thầy, chúng con có thể ngồi nghỉ ngay ở đây không ạ, đường xa quá mà chúng con tìm mãi không có chỗ nào có thể dừng chân…”
- Thầy nhìn mình hồ hởi mỉm cười “ Oh không sao ạ, con cũng chỉ đang nghỉ chân thôi mà…”
Thoáng ngạc nhiên về cách xưng hô của Thầy nhưng vì thấy Thầy cười rất tươi, rất thân thiện gần gũi nên mình mạnh dạn ngồi cạnh hỏi han Thầy đủ chuyện. Thầy kể Thầy đi khất thực từ Nam ra, giờ Thầy đang đi xuống Ninh Bình rồi sẽ ở lại Ninh Bình ít ngày - sau đó lại đi tiếp. Ngày Thầy chỉ xin ăn 1 bữa, cũng có ngày Thầy đi mãi không gặp được ai để xin thì nhịn thôi, lấy nước suối sống qua ngày…, đêm Thầy ngủ ngồi dưới gốc cây hoặc trên các mỏm đá. Ngày nào cũng miệt mài đi từ 4h sáng đến tối khuya, mệt đâu thì nghỉ đó…
Mình quan sát thấy Thầy đi chân trần, mặc đúng chiếc áo tu mỏng manh, cạnh Thầy là 1 chiếc túi vải, mình hỏi Thầy có cần gì không để mình giúp, thì Thầy nói “ hôm nay con đã được ăn rồi, cho con xin một ít nước uống thôi ạ” Mình tặng Thầy 2 chai nước thì Thầy chỉ nhận 1 chai “ con chỉ cần đủ uống thôi ạ”…
Tạm biệt Thầy sau gần 1 tiếng trò chuyện, tự nhiên trong mình dấy lên cảm giác vừa khâm phục vừa lưu luyến đến kỳ lạ…
Đó là ngày 12/5/2019 ( đúng ngày sinh nhật của người Bố đã mất của mình)
Cả đêm ở Điện Biên Phủ mình đã không ngủ được, nằm tính toán xem nếu Thầy dậy từ 4h sáng đi bộ xuống đèo, thì khi mình dậy đi xe máy xuống phía xuôi, liệu mình có còn duyên được gặp Thầy lần nữa không… ý nghĩ đó cứ ám ảnh mình mãi đêm đó…
Và thật kỳ diệu, trên đường vượt đèo xuống xuôi, mình đã được gặp Thầy lần nữa, nhưng lần này Thầy đang đi bộ rất nhanh, nên mình không muốn làm phiền Thầy, mình chỉ đi chậm lại chào Thầy rồi đi tiếp…
Thời gian trôi đi, nhưng ký ức về buổi chiều kỳ diệu đẹp đẽ đó với Thầy mình luôn giữ chặt trong lòng.
Sống ở Mỹ nên mình không đọc tin tức gì nhiều ở Việt Nam, cũng không hay xem tiktok hay các video trên mạng XH… Gần đây một số bạn bè thân thiết post nhiều về một người Thầy tên Thích Minh Tuệ, mình đọc nhưng cũng không chú tâm nhiều. Tự nhiên đêm qua mình vô tình đọc 1 bài share của người bạn nói về chặng đường 6 năm Thầy Thích Minh Tuệ đi khất thực từ Nam ra Bắc và ngược lại, kèm với ảnh của Thầy, thì mình mới giật mình nhớ lại ngày mùa hè năm 2019 đó, mình đã được ngồi dưới tán cây mát mẻ, chuyện trò với Thầy gần 1 tiếng về Phật pháp và tu tập…,
…nước mắt mình cứ thế tuôn rơi…
Thầy ơi, mong Thầy luôn khoẻ mạnh, chân cứng đá mềm nhé…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét