14 tháng 6 2024

Thầy Thích Minh Tuệ, trùng trùng kiếp nạn “tự do tôn giáo Việt Nam”

Thứ Năm, 06/13/2024 - 20:04 — Gió Bấc

Ảnh của Gió Bấc

Theo Tây Du Ký, Đường Tăng phải vượt qua 81 kiếp nạn mới được Niết bàn. Nước Đại Đường xưa kém văn minh chưa có tự do tôn giáo nên vua Đường Thái Tông trao văn điệp và bát vàng, Bạch Mã cho thầy Huyền Trang đi thỉnh Kinh mà không xét lý lịch xem thầy có đăng ký với giáo hội hay chưa. Điệp văn cấp để giao thiệp đối ngoại, còn trong nước khắp nơi thầy đi qua chính quyền đều cung thỉnh. Kiếp nạn của Huyền Trang chỉ do bọn yêu ma.

Ở Việt Nam tự do tôn giáo hiện nay, nhà sư đầu trần chân đất, bị kiếp nạn ngay từ chính triều đình và giáo hội. Chỉ trong vòng nửa tháng qua, thầy Minh Tuệ đột nhiên hai lần đột ngột “tự nguyện ẩn tu”: đêm 2 rạng 3 tháng 6 và đêm 13-6. Từ Huế, 72 vị đồng tu bỗng nhiên được phép màu Cân Đầu Vân của Tôn Ngộ Không đưa đi tản mác kẻ ra Hà Tỉnh, Nghệ An, Thanh Hóa, người vào tận Quảng Nam, Bình Định chỉ trong đêm 2-6. Sau kiếp nạn tan đàn lạc nghé, một số vị đồng tu lại tiếp tục bộ hành hàng trăm cây số tìm nhau, tìm thầy. Sau 5 ngày ẩn tu bí mật để làm căn cước công dân, thầy Minh Tuệ bất ngờ xuất hiện trên VTV qua hai clip trả lời phỏng vấn đầy tranh cãi về sự trung thực, cắt ghép về bối cảnh và nội dung câu chuyện. Các đoạn đối thoại chắp nối rời rạc giữa người hỏi kiêm bình luận và người trả lời.

Như để chữa cháy, truyền thông nhà nước đưa hai clip có vẻ chân thực hơn về Thầy Minh Tuệ nhận căn cước công dân và phóng viên báo Người Lao Động phỏng vấn. Xâu chuỗi nội dung các clip cho thấy phía truyền thông nhà nước gợi ý cài cắm để thầy Minh Tuệ thừa nhận tự nguyện ẩn tu và dừng bộ hành do tác hại của việc tụ tập đông người. Thậm chí gợi ý tạo điều kiện cho Thầy đi Ấn Độ thăm quan đất Phật. Thầy Minh Tuệ trước sau khẳng định nguyện vọng muốn bộ hành tu tập hạnh Đầu Đà. Thầy cũng thật thà ý nhị bộc lộ từng có ước mơ bộ hành sang Ấn Độ. Lời lẻ nhẹ nhàng ấy cho thấy ý chí của Thầy chưa bao giờ muốn ngừng bộ hành, ẩn tu. Dù sao, những hình ảnh cho thấy chừng như chính quyền đã cởi mở đồng thuận cho thầy Minh Tuệ tiếp tục tu tập trong sự quản lý của địa phương.

Thông tin trên mạng cho thấy, thầy Minh Tuệ dọn dẹp căn chòi nhỏ trong vườn sầu riêng của người em út, nơi thầy từng ở nhiều năm trước để làm nơi cư trú và tiếp đón phật tử, người đồng tu

Tiếp đó, trong ba ngày 11,12, 13 tháng 6 thầy được đi khất thực hạn chế vài tiếng đồng hồ trong không gian thôn xã của làng quê nơi cư trú. Khu vực này được bảo vệ chặt chẻ bởi nhiều chốt công an nhưng tiếng vang nhanh chóng thu hút hàng ngàn phật tử khắp nơi kéo về chiêm bái. Dù đây là một xả hẻo lánh của Gia Lai nhưng Phật tử đứng ven đường và đi theo thầy Minh Tuệ dài hàng cây số. Nhiều đoàn Phật tử khắp nơi đã đổ về Gia Lai làm tự thiện. Xe khách, máy bay và khách sạn ở Gia Lai cháy vé. Có người còn mau mắn nghĩ đến việc chớp thời cơ phát triển Gia Lai thành trung tâm du lịch tâm linh.

Ngày 13-6 các thầy Minh Nhuận, Tuệ Minh, Minh Tạng, Minh Chiến đã lần lượt tới được Gia Lai và được tin đã gặp thầy Minh Tuệ. Nhóm các thầy Giác Ngộ, Minh Tự…. đang bộ hành trên đèo Lò Xo cách Gia Lai 200km được xe biển xanh của Công An đón để đưa về Gia Lai gặp thầy Minh Tuệ theo nguyện vọng. Cứ ngỡ như sau chặng đường dài hàng trăm cây số tìm kiếm các thầy sẽ gặp nhau nhưng tiếp đó có nhiều dấu hiệu bất thường. Nhóm các thầy Minh Trí, Chơn Trí, Minh Thành cũng đang bộ hành trên đèo Lò Xo thì không còn tin tức.

Sư A Na cùng đi với hai bạn đồng tu mới bỗng dưng mất tích gần một cây xăng. Hai người đồng tu đón xe đò bỏ dở hành trình.

Trong đêm này, em trai thầy Minh Tuệ chủ mảnh vườn sầu riêng nơi thầy Minh Tuệ nương náu lại thông báo Minh Tuệ đã ẩn cư nơi khác. Chắc hẳn lần này sẽ ẩn tu lâu hơn và mức độ tan đàn lạc nghé sẽ triệt để hơn.

Xâu chuỗi các sự kiện có thể thấy rằng có kế hoạch liên hoàn phổi hợp. Có người tung tin qua các Youtuber, mượn lời sư Minh Nhuận kêu gọi các bạn tìm xe đi về Gia Lai. Có người truyền tin, tìm xe cho các thầy và “tình cờ” xe Công An trờ tới đón. Chiến dịch “tự nguyện ẩn tu” đêm 2-6 hàng trăm người bủa lưới vây một điểm nghỉ đêm của các sư. Chiến dịch ngày 13-6, do các thầy tản mác nhiều nhóm, nhiều nơi, màn lưới “tiếp đón” giăng rộng từ Gia Lai lên đến đèo Lò Xo và nhiều nơi khác kéo dài hàng trăm cây số. Quy mô gấp nhiều lần so với trước. Nếu cựu tướng Đỗ Hữu Ca Hải Phòng có mặt ông sẽ khen “Đây là trận đánh tuyệt đẹp”. Có lẽ nguyện vọng tiếp tục bộ hành tu tập theo hạnh Đầu Đà của thầy Minh Tuệ và các đồng tu sẽ là thách thức khó có thể vượt qua.

Sư Minh Tuệ độc hành từ năm 2019, không nhận cúng dường tiền bạc, chìm lỉm giữa đất nước tự do tôn giáo phát triển với làn sóng chùa to- Phật lớn, cúng dường tiền chẵn….. nên chỉ bị những kiếp nạn lẻ tẻ: người ta không cho ăn, xô đuổi, đánh vào mặt… Phẩm hạnh từ bi vô lượng thầy cầu mong cho người ta hạnh phúc nên kiếp nạn ấy đều qua.

Ấy nhưng khi giới truyền thông xã hội phát hiện, phật tử sùng kính, dư luận chú ý ngày càng tăng thì kiếp nạn của ngày càng lớn.

Tinh thần xả ly tuyệt đối, theo hạnh Đầu Đà rủ bỏ thế danh, đốt bỏ giấy tờ tùy thân, xem cha mẹ ruột bình đẳng với bao nhiêu người khác, không vướng mắc trong giáo phái, tự viện nào chỉ tu theo lời Đức Phật, thầy Minh Tuệ đã vướng vào kiếp nạn căn bản nhất của “tự do tôn giáo Việt Nam”, tu mà không đăng ký với giáo hôi quốc doanh của nhà nước. Thầy Minh Tuệ không phải người đầu tiên cũng không phải cuối cùng.

Giáo hội Phật Giáo Việt Nam Thống ra đời từ năm thập kỷ 1960, Phật Giáo Hòa Hảo thuần túy ra đời từ năm 1939 đến nay vẫn bị đàn áp lên bờ xuống ruộng vì cái tội không đầu phục quốc doanh, ông cụ Lê Tùng Vân hơn 90 tuổi còn bị quy chụp giả sư, loạn luân. Thầy Minh Tuệ không thể thoát vòng kim cô đó. Giáo hội tuyên án Lê Anh Tú không phải là tu sĩ Phật giáo, không tu tập ở bất kỳ cơ sở nào mặc dù cả thế giới ngưỡng mộ phẩm hạnh Đầu Đà của ngài Minh Tuệ. Một tiến sỉ cao tăng quốc doanh không nhận cúng dường tiền lẻ gọi ông là “thằng ba trợn”. Thượng Tọa Thích Minh Đạo chỉ vì tình thật, tán thán phẩm hạnh của ông đã bị cấp trên cho “tự nguyện từ chức”, quỳ lại sám hối chư tăng và biệt chúng nhập thất ngay trong lúc an cư kiết hạ.

Phẩm hạnh của sư Minh Tuệ như tấm gương làm lộ mặt ma tăng, sàm tăng đang đầy rẩy chi phối giáo hội quốc doanh tạo ra dư luận phản cảm. Pháp tu khổ hạnh của sư như luồng ánh sáng mầu nhiệm soi vào hố đen tham lam hôn ám, đã đập bể nồi cơm cúng dường phước báu của chư vị quan tu. Báo Giác Ngộ đã có bài than thở VÌ SAO NÊN NỖI? cái nỗi ấy là "Chùa dạo này vắng quá!" (1)

Với thể chế độc tài, tiếng vang, sự ngưỡng mộ quá lớn, quá mạnh mẽ của công chúng với thầy Minh Tuệ là điều không thể chấp nhận, không thể tồn tại trong nền “tự do tôn giáo Việt Nam”. Giáo chủ Huỳnh Phú Số của sáng lập đạo Phật Giáo Hòa Hảo đã “vắng bóng” từ năm 1947 khi đi họp với Việt Minh bàn việc hợp tác kháng chiến ở Đốc Vàng. Tổ sư Minh Đăng Quang sáng lập hệ phái Khất sĩ cũng vắng bóng từ năm 1954 ở Cái Vồn. Tiếng tăm da thịt của nữ hoàng nội y Ngọc Trinh cũng đủ cho em cái án tù lãng nhách. Ngay trong đảng, đệ nhất khai quốc công thần, đệ nhất danh tướng “Điện Biên Phủ chấn động năm châu rung động đia cầu” cũng có lúc bị làm nhục nên có thơ rằng “Ngày xưa đại tướng cầm quân, ngày nay đại tướng cầm quần chị em”.

Vì vậy, cách tu hành và phẩm hạnh từ bi hỷ xả của thầy Minh Tuệ càng cao quý, càng được kính ngưỡng thì càng nguy hiểm cho nhục thân của Thầy.

Có người cho rằng cái xử sự nhẹ nhàng với thầy Minh Tuệ sau ngày 2-6 là nhờ trận lôi đình hơn 10000 tia sét đánh vào Hà Nội ngày 5-6 và cơn mưa như hồng thủy ở Đại Nội Huế ngay trước giờ khai mạc Festival. Các quan chức anh minh thời nay vốn thiếu niềm tin vào sự thiện lương, chân lý nhân quả nhưng thừa mê tín vào phước báo theo biện luận của đám ma tăng. Thầy bói Hồ Hữu Hòa đã xuyên thủng lá chắn cấp hàm tướng tá. Mộ Võ Thị Sáu luôn tấp nập hương hoa cúng vái. Bái Đính, Ba Vàng đầy rẫy cây cổ thụ mang tên lãnh đạo.

Nhà tu mang tầm quốc tế như hòa thượng Huyền Diệu Tiến sĩ khoa thần học tại Đại học Sorbonne, Pháp, Chủ tịch Liên đoàn Phật giáo quốc tế Lâm Tỳ Ni hết lời tán thán thầy Minh Tuệ. (2)

Bách Khoa Toàn Thư mở WIKIPEDIA vinh danh Thích Minh Tuệ và ghi nhận rằng “Giáo hội Phật giáo Việt Nam không chấp nhận gọi ông là "tu sĩ Phật giáo", tuy nhiên Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất công nhận điều này và khen ngợi ông hội đủ phẩm hạnh cho danh xưng đó. Đồng tình với việc gọi Thích Minh Tuệ là tu sĩ, dù chính ông không tự nhận mình như thế, các nhà quan sát nhận định việc đánh giá một cá nhân có phải là tu sĩ hay không không phụ thuộc vào sự đồng ý của bất kỳ tổ chức nào” (3)

Quyền lực thế tục của nhà nước cộng sản có thể bôi đen thêm lần nữa mỹ từ “tự do tôn giáo Việt Nam” bằng cách giam hãm hành hạ nhục thân, quyền tự do của thầy Minh Tuệ, thậm chí có thể làm Thầy “vắng bóng”. Nhưng tấm gương sáng trong và pháp hành chánh đạo của Thầy đã khai mở, lay động tâm từ chỉ ra con đường chuyển hóa tham sân si hướng đến sự an nhiên giải thoát. Giá trị ấy không thể đảo ngược!

Có người hỏi nếu ai đó xin Thầy một phần thân thể thầy sẽ làm sao? Minh Tuệ trả lời “Con chỉ xin được 10 ngày để thanh lọc cơ thể thật tinh khiết. Sau đó ai muốn lấy gì cứ lấy!” Với đại nguyện tận hiến ấy thì khó thách thức nào cưỡng ép được.

1- https://giacngo.vn/vi-dau-ra-noi-nay-post70771.html

2- https://www.niemphat.vn/ht-thich-huyen-dieu-noi-ve-su-thich-minh-tue

3- https://vi.wikipedia.org/wiki/Th%C3%ADch_Minh_Tu%E1%BB%87

Bạch hóa ngày tháng sanh của ông Lê Anh Tú và tên ngôi chùa cụ thể là bước đầu tiên nên làm

Thứ Sáu, 06/14/2024 - 02:02 — Nam Gia

Trước khi trở thành "hiện tượng tôn giáo" có một không hai về việc đi khất thực theo trường phái Hạnh Đầu Đà, ông Thích Minh Tuệ đã nhiều lần làm việc này nhưng không gây tăm tiếng và tai tiếng nào cả.

Theo wikipedia cho biết [1]: Ông Lê Anh Tú sinh năm 1981 tại xã Kỳ Văn (có nguồn ghi xã Kỳ Tân), huyện Kỳ Anh, tỉnh Hà Tĩnh, Việt Nam. Ông Tú là con thứ hai trong một gia đình có bốn người con. Năm 1994, ông ta cùng gia đình chuyển đến xã Ia Tô, huyện Ia Grai, tỉnh Gia Lai lập nghiệp. Ông Tú lấy pháp danh là Thích Minh Tuệ, từng có thời gian ngắn tu tại chùa nhưng mập mờ về tên chùa. Trước đó, ông Tú là một địa chính viên.

Báo Tuổi Trẻ đưa tin [2]: Ngày 10 tháng Sáu năm 2024, thiếu tướng Rah Lan Lâm - giám đốc Công an tỉnh Gia Lai, xác nhận Công an tỉnh đã cấp căn cước công dân cho ông Lê Anh Tú (thường gọi Thích Minh Tuệ). Ông Tuệ nhận căn cước công dân vào chiều ngày 8 tháng Sáu năm 2024.

Điều lẽ ra nên làm - khi giao căn cước cho công dân - phía công an tỉnh Gia Lai và báo Tuổi Trẻ nên trình bày rõ ràng ngày tháng năm sinh của Lê Anh Tú, bởi vì muốn hay không, ông Tú đã là "người của công chúng", với sức ảnh hưởng có thật, tính trên con số hàng triệu người ngưỡng mộ gần 2 tháng qua.

Chi tiết hóa rõ ràng và thật về ngày tháng ông Tú chào đời, sẽ trở thành yếu tố quan trọng căn bản và đầu tiên. Nếu quả thật, ông ta sanh trùng ngày với ông Hồ Chí Minh, truyền thông sẽ khẳng định ngay sự trùng hợp ngẫu nhiên, để đánh tan dư luận, tính cho đến nay vẫn mập mờ và càng tạo cơ hội cho những "đám mây mù" về nhân thân ông Tú lẩn khuất quanh ngày 19 tháng Năm mà vô số người thêu dệt, lồng ghép tựa như ông ta là hiện thân của ông Hồ Chí Minh. Trong trường hợp, ông Tú sanh khác ngày 19 tháng Năm, sự việc lồng ghép, cố tình gây nhiễu loạn nhơn tâm càng bị đánh bạt tất thảy.

Bên cạnh ngày tháng năm sanh, giới công an cũng nên làm rõ quãng thời gian ông Tú đã từng xuất gia tại chùa nào với thời gian bao lâu. Chi tiết căn bản này và chi tiết ngày tháng chào đời của ông Lê Anh Tú là điều rất cần làm rõ, trong hoàn cảnh hiện nay. Bởi việc ông Tú gọi là "tự nguyện" dừng khất thực và "ẩn tu" ngỡ mọi chuyện đã xong. Nhưng tin mới nhứt vào ngày 13 tháng Sáu năm 2024 của báo Thanh Niên [3] cho biết "Hàng ngàn lượt người đổ về nơi tu tập của ông Thích Minh Tuệ" cho thấy, người dẫn vẫn săm soi và bám sát ông Lê Anh Tú, không khác một báu vật thất lạc vừa được tìm lại.

Việc nói trên quá dễ nhưng rất tiếc giới công an và báo chí không làm để [4] "mong mọi người cũng việc ai nấy làm" từ ông Lê Anh Tú được như ý nguyện - như báo Dân Trí đưa tin ngày 12 tháng Sáu năm 2024.

Gần nửa thế kỷ, tính từ năm 1975, hầu như người dân nào cũng tỏ tường, khi sống trong xã hội Việt Nam ngày nay:

1. Không hình thành tổ chức nếu ĐCSVN không cho phép.

2. Không tụ tập đám đông mang tính chính trị và mang tính tôn giáo nếu ĐCSVN không cho phép.

Ngày 12 tháng Sáu năm 2024, đài RFA đăng trên fanpage dòng status [5]: Dân biểu Mỹ Michelle Steel lên án hành xử của chính quyền Việt Nam với sư Thích Minh Tuệ.

Ngày 14 tháng Sáu năm 2024, báo Công An Nhân Dân có bài [6] "Minh chứng phản bác các nhận định sai lệch trong “Báo cáo tự do tôn giáo quốc tế 2024” của USCIRF", trong bài báo này khẳng định: "... Ngày 1/5/2024, Ủy ban Tự do tôn giáo quốc tế (USCIRF) - một tổ chức do Chính phủ Mỹ lập nên đã công bố cái gọi là “Báo cáo tự do tôn giáo năm 2024” với những thông tin phiến diện, sai lệch về tình hình tôn giáo ở Việt Nam...".

Tóm lại, bạch hóa ngày tháng ông Lê Anh Tú chào đời, cùng việc tu hành tại ngôi chùa nào trước khi đi khất thực, chắc chắn sẽ là bước đầu tiên để dân chúng hiểu rõ ông Lê Anh Tú chỉ là người phàm đang tự tu học như Thích Minh Tuệ đã tuyên bố rõ ràng.

[1] https://vi.wikipedia.org/wiki/Th%C3%ADch_Minh_Tu%E1%BB%87

[2] https://tuoitre.vn/video/ong-le-anh-tu-thich-minh-tue-nhan-can-cuoc-cong-dan-162518.htm

[3] https://thanhnien.vn/hang-ngan-luot-nguoi-do-ve-noi-tu-tap-cua-ong-thich...

[4] https://dantri.com.vn/xa-hoi/ong-thich-minh-tue-mong-moi-nguoi-cung-viec-ai-nay-lam-20240612125854760.htm

[5] https://www.facebook.com/RFAVietnam/posts/pfbid0okqp7YDTxJFdU8BsfS7GwZhe...

[6] https://cand.com.vn/Chong-dien-bien-hoa-binh/minh-chung-phan-bac-cac-nha...

Thử Phân Tích Chính Sách Qua Các Sự Kiện Đang Diễn Ra Ở Việt Nam

 14.6.2024 - Kim Văn Chính

1. CHUYỆN XƯA

Người Việt mình rất được nể trọng trên TG, ít nhất là thời cách nay trên hai chục năm về trước.

-Tôi di du lịch Indonesia, đi theo kiểu phượt về các vùng quê núi lửa và Bali thấy đụng chạm giới xe ôm , taxi, môi giới chỉ chỏ của Indo nó cũng rất xã hội đen. Tôi thường giơ bàn tay có ngón tay cụt có ý để họ thấy và nói to rằng tôi là lính đặc công từng đánh Mỹ và bắn chết nhiều lính Mỹ… Hiệu quả phết. Chưa lần nào bị họ lừa cả…

-Ở Thái Lan tôi được nghe kể người Việt luôn được các tộc Thái và ĐNA khác nể trọng: họ kể rằng khi xếp hàng xin visa ở Sứ Quán Mỹ Băng Kok, có ông người Việt mới đến cứ chen chen từ cuối hàng , mọi người thấy lạ liền hỏi: anh là người nước nào. Anh chàng đáp: Việt Nam. Vậy là đám người Thái Lan đứng phía trước dạt ra nhường anh ta lên trước. Rồi đám người Philippine, Indo cũng hỏi nhau một hồi rồi cũng dạt ra lễ phép : mời Việt Nam lên làm visa trước đi … Vậy là anh Việt nam ngễu nghện lên hàng đầu để vào làm visa trước sự nể trọng của các công dân ĐNA khác…

-Khi tôi sang Liên Xô để học và đi nhiều nước XHCN khác, ban đầu ở Liên Xô tôi cũng được bọn Liên Xô nó nể trọng: Việt nam hả? Ôi, Việt Nam đánh Mỹ ? Việt Nam anh hùng? Và cứ thế, mình được tung hô, được nể trọng… Và khi xếp hàng mua vé xem phim Mỹ, Pháp (bên đó hồi đó xem phim Mỹ, Pháp mới phải xếp hàng chứ phim Nga rất ít khán giả xem không phải xếp hàng bao giờ), xếp hàng mua bàn là, vải phin… mình là người VN cứ thế mà chen lên hàng đầu…

-Nhưng sang đến Ba Lan, Sec (Tiệp) thì món võ đánh Mỹ không có hiệu lực nữa các bạn ạ. Không gian nể trọng người Việt nó chỉ giới hạn ở Minsk – Brest là hết.

Qua biên giới Liên Xô, tôi thấy người Ba lan, Sec … dù họ rất tốt, lịch thiệp và nhân hậu (nhân hậu hơn cả người Liên Xô nữa), nhưng sự nể trọng có lẽ không có. Đôi lần tôi có nói đến việc Việt Nam đánh Mỹ, không những không được ủng hộ, nể trọng mà còn bị đám thanh niên nó mắng té tát lại ngay: nó bảo: “sao VN chũng mày ngu thế, ngu quá trời ngu luôn. Mỹ là nước mà chúng tao tìm mọi cách để chơi với họ chả được thì chúng mày đi đánh nhau với nó. Còn Liên Xô là nước mà chúng tao ghét như con hủi, chỉ muốn đẩy chúng đi thì chúng mày đang yên đang lành tận xa xôi lại mời Liên Xô nó vào làm bạn bè chiến lược và duy nhất? Điều chua chát làm tôi choáng váng khi thấy bọn Đông Âu nó xỉ vả dân tộc mình hồi đầu làm tôi rất chua chát và suy tư, nhaung mấy chục năm ròi, càng ngày càng thấy họ đúng.

Đến năm 1990 khi Việt Nam ký Hiệp Định Thành Đô, tuyên bố phản đối “cách mạng màu”… thì có một tay bạn người Ba lan còn hùng hổ xấn đến tôi và lớn tiếng trước đám đông: Hắn nói – Tao không hiểu đất nước mày, dân tộc mày là cái đất nước gì, dân tộc gì mà lại ứng xử như trẻ con vậy? Chuyện đất nước chúng mày sau khi thống nhất xà xây dựng kinh tế trong hòa bình 15 năm nay mà vẫn còn đói khổ rách rưới chúng tao có nói gì chúng mày đâu, ngược lại chúng tao vẫn viện trợ đầy đủ… Rồi chuyện hàng triệu người thuyền nhân vựợt biên đường biển bỏ nước ra đi chết đầy biển, gây kinh hoàng Thế giới chúng tao cũng có bêu riếu gì chúng mày đâu? Vậy mà tại sao đất nước chúng tao đang tự giải phóng mình dể trở thành tự do, dân chủ thật sự, những biến chuyển chính trị đang diễn ra nhanh và bất ngờ đến mức chúng tao cũng không nhận thức kịp, vậy mà chúng mày ở tít Hà Nội xa xôi lại biểu tình phản đối cách mạng màu ở nước chúng tao, phản đối công đoàn đoàn kết lên nắm quyền là sao?

2. CHUYỆN THỜI NAY

- Trời nắng nóng 35 độ C, ngoài đường bê tông nhiệt độ có thể lên 45 độ. Nóng như chưa từng nóng như vậy bao giờ.

Vậy mà trước cửa các ngân hàng quốc doanh lớn và SJC, người dân vẫn chen nhau, cần mẫn xếp hàng mua vàng miếng SJC.

Mà nào có phải ai cũng mua được đâu.

Mỗi ngày chỉ bán cho khoảng 1 vài trăm khách hàng thôi…

Họ lại cần mẫn xếp hàng cho ngày hôm sau.

Đêm cũng chờ hàng sợ mất lượt.

Nghe nói nhiều người xếp hàng thuê, mua thuê cho chủ ở đâu đó. Nhưng nhiều người vì lẽ gì đó xếp hàng mua cho chính mình.

Người nước ngoài thấy cảnh đó họ sẽ rất lạ.

Tại sao cái dân tộc này nó khổ thế?

Vàng muốn mua thì sang Lào bán rất nhiều, cũng 4 số 9 luôn,… Sang Thái Lan, Ấn Độ hoặc Dubai còn nhiều nữa, hàng chục tấn cũng OK luôn, chả phải xếp hàng , mà còn được chào đón công kênh vì là khách hàng – thượng đế mua nhiều…

Còn ở Gia lai, huyện IA GRAI, Hiện tượng dân tứ xứ kéo nhau đến rẫy nhà sư Thích Minh Tuệ hàng mấy nghìn người mỗi ngày và ngày càng đông cũng là chuyện lạ dù biết có lực lượng an ninh chìm nổi ngăn cấm .

Số là dân các tỉnh từ Thanh Hóa trở vào Huế đã từng chứng kiến sư Minh Tuệ khất thực với đoàn tăng ni tự nguyện đi theo đông dần lên mấy chục vị.

Nhưng dân đang hào hứng, như đang vui bị đứt dây đàn (Chính quyền can thiệp bắt sư Minh Tuệ về quê Gia Lai), mục đích giải tán đám đông.

Dân các tỉnh phía trong như Quảng nam, Phú Yên… chưa được diện kiến ngài…

Và khi thấy ngài đang ở quê Gia Lai, họ lũ đàn kéo nhau lên diện kiến…

Người nước ngoài thấy cảnh hàng ngàn người săn đón ngài ngòai đường nhựa nóng như thiếu như đốt thấy rất lạ.

Tại sao người VN khổ vậy?

Sư Thích Minh Tuệ dù có nổi tiếng và hấp dẫn công chúng đến mấy thì nếu hàng ngày đi khất thực lưu động như vậy ở Lào với tâm nguyện tu theo 13 hạnh đầu đà như vậy, chắc chắn ngài sẽ được người dân đón tiếp bình thường như ngài mong đợi, không gây ầm ỹ và chen chúc đông người xin đảnh lẽ và bố thí nhiều đông như vậy. Đó là điều chắc chắn.

Ngài sang Thái Lan, Myamar, Ấn Độ hay Tây Tạng càng như vậy.

Còn nếu ngài sang Paris, Berlin, London thì cũng có đường quốc lộ không cấm người đi bộ đi bộ hành cho ngài đi, nhưng e rằng ngài sẽ phải thay đổi phương thức nhận đồ bố thí vì bên châu Âu ít người quan tâm đến các sự kiện có tính đạo phật như vậy và tôi tin là ít người hiểu được lễ nghi cúng dường cho sư bằng gì và phương thức gì,,,,

Nói chung là ngài muốn tu hành sẽ được tu hành theo cách thức ngài muốn mà không ai ngăn cản. Và xã hội không bị xáo trộn tạo ra đám đông hàng ngàn, hàng chục ngàn người đi theo ngài tạo ra cảnh mất trật tự chen lến xô đảy như ở VN…

3. TẠI SAO DÂN TỘC VIỆT NAM KHỔ VẬY?

-Vậy dân tộc Việt nam sướng hay khổ?

-Dân tộc Việt Nam đáng được nể trọng hay phải được góp ý?

Câu trả lời tôi cho là đã rõ.

-Tại sao dân tộc Việt Nam khổ như vậy?

-Nỗi khổ của quá khứ dẫu sao nó cũng qua đi rồi (thuyền nhân nhiều người bây giờ là tỷ phú). Nhưng nỗi khổ của hiện tại có chua chát không?

-Tại sao giàu rồi mà vẫn khổ khi chen chúc nhau trời nắng để mua vàng ?

-Tại sao có “tự do tôn giáo” rồi, chùa chiền có ở khắp nơi, thầy chùa đông như kiến rồi, chức sắc đạo phật rất đông và nhiều rồi, khắp nơi đều có mà người dân vẫn như nghiện khát thuốc, khao khát chiêm ngưỡng, được “đảnh lễ “ 1 lần với một ông sư nhỏ bé chưa dám tự gọi mình là sư là Thích Minh Tuệ?

XÃ HỘI ĐANG THIẾU CÁI GÌ ĐÂY?

CÁI GÌ?

Bình luận của Kim Dung Pham

Nói vậy tôi đọc bài này đau xót tâm can. Ng Việt đi đâu cũng bị ghét. Ng Lào mộ Phật hiền hoà mà họ cũng ghét. Đừng nói dân Nga, ng Việt mua bán họ khinh khỉnh ra mặt/ đừng nói là anh em xhcn nhé. Ng Việt nên tự trách mình thôi. Đi đâu cũng chen lấn. Nói thì rất to, mở miệng là đù mẹ đù cha. Thứ văn mình xa lạ trong con mắt nhiều QG

Trước mắt, sẽ chưa có một sự đổi mới chính trị nào ở Việt Nam

Thứ Năm, 06/13/2024 - 09:49 — Song Chi

Ảnh của songchi

Qua việc bắt giữ 2 nhân vật nổi tiếng là nhà báo Huy Đức và luật sư Trần Đình Triển – hai con người dù có những ý kiến, bài viết phản biện sắc sảo trước mọi vấn đề của đất nước, xã hội, nhưng vẫn được xem như người trong hệ thống, phản biện để góp phần xây dựng đảng, xây dựng đất nước tốt đẹp hơn chứ không phải là người của “các tổ chức, thế lực thù địch”; và việc “quản lý” sư Minh Tuệ – một người tu hành không quan tâm đến chính trị và vì vô tính mà trở thành nổi tiếng chứ không muốn thế, nhà nước cộng sản Việt Nam đã cho người dân trong nước và thế giới thấy rõ một điều:

Trước mắt, sẽ không có một sự khoan dung, đổi mới nào về chính trị cả. Tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do tôn giáo sẽ càng bị siết chặt, tình hình nhân quyền sẽ càng tệ hại đi ở Việt Nam.

Thực tế cho thấy Việt Nam càng “mở cửa” làm ăn với thế giới, càng đa phương hóa trong chính sách ngoại giao thì đối nội càng gia tăng ngăn chặn, đàn áp mọi tiếng nói phản biện, mọi cá nhân, tổ chức có thể có ảnh hưởng với đám đông. Những năm gần đây tình hình càng tệ hơn. Nhà cầm quyền đã “bắt nguội, bắt vét, truy cùng diệt tận” cả những nhà bất đồng chính kiến, những nhà hoạt đã tạm ngừng hoạt động một thời gian vì những lý do cá nhân như bận việc gia đình, sức khỏe… như kỹ sư, blogger Nguyễn Lân Thắng, kỹ sư, nhà hoạt động Trần Bang, cựu admin của trang Facebook Nhật ký yêu nước Phan Tất Thành v.v…Không chỉ giới blogger, nhà báo, luật sư nhân quyền, mà cả những nhà hoạt động môi trưởng, những người ở trong hệ thống như ông Lưu Bình Nhưỡng (Phó trưởng Ban Dân nguyện của Quốc hội), ông Nguyễn Văn Bình (Vụ trưởng Vụ pháp chế thuộc Bộ Lao động Thương binh Xã hội), Ông Vũ Minh Tiến (Trưởng ban Pháp chế và Chính sách của Tổng Liên đoàn Lao động Việt Nam) …Và mới đây nhất, như vừa nói, là nhà báo Huy Đức và luật sư Trần Đình Triển.

Tại sao lại như vậy?

Có nhiều lý do để không gian tự do vốn đã vô cùng chật hẹp đối với người dân Việt Nam, nay càng bị siết chặt hơn. Ngoài nỗi ám ảnh thường trực của đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam về các “thế lực thù địch”, về “diễn biến hòa bình”, thì tình trạng bất ổn, khủng hoảng chính trị ở thượng tầng với những cuộc đấu đá, triệt hạ lẫn nhau vô cùng khốc liệt đã không còn che giấu được ai, là một lý do. Khi thượng tầng càng bất ổn, thì nhà cẩm quyền càng phải gia tăng đàn áp để giữ vững chế độ.

Thứ hai, yếu tố phe nhóm, địa phương trong những cuộc tranh giành quyền lực khiến không chỉ các doanh nghiệp “sân sau” thuộc về phe này, phe khác, mà cả những cá nhân vô tình được sự ủng hộ của một phe nào đó, cũng sẽ bị phe khác “ngứa mắt” triệt luôn. Và nếu theo cách lý giải đó thì nhà báo Huy Đức, suốt một thời gian dài được cho là ủng hộ ông Nguyễn Phú Trọng (cho tới hai bài viết mới nhất, chỉ trích cả ông Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, lẫn ông Tân Chủ tịch nước Tô Lâm) có thể bị ông Tô Lâm lệnh cho Bộ Công An bắt; hoặc theo người khác thì cả hai ông Huy Đức và Trần Đình Triển đều gốc Hà Tĩnh, mà nội bộ “cung đình” thì có các cuộc đầu đá giữa phe Nghệ An-Hà Tĩnh với phe Hưng Yên, nên các ông bị vạ lây? (Nhân tiện, không biết có quốc gia nào khác như Việt Nam hay Trung Quốc, mà yếu tố phe nhóm địa phương trong tranh giành quyền lực lại mạnh đến vậy?)

Chúng ta không có câu trả lời chính xác. Như từ bao nhiêu năm nay vẫn vậy, đảng Cộng sản Việt Nam che giấu mọi thông tin từ nội trị cho tới ngoại giao, người dân chỉ có thể suy đoán mà thôi.

Nguyên nhân thứ ba khiến nhà cầm quyền Việt Nam ngày càng mạnh tay đàn áp, chà đạp nhân quyền là bởi vì không có sức ép nào đáng kể từ cả quốc tế cho tới công luận trong nước. Và chính vì vậy họ cứ ngang nhiên, công khai ngồi xổm lên luật pháp trong nước, luật pháp quốc tế.

Với những trí thức nổi tiếng như nhà báo Huy Đức, luật sư Trần Đình Triển, bắt họ có khi còn là để có những đầu mối dẫn đến người khác, chúng ta biết Huy Đức là người có quan hệ rộng, và trong suốt quá trình làm báo anh có rất nhiều tư liệu liên quan đến bao nhiêu người. Hay có khi chỉ là để chứng tỏ quyền lực mạnh đang lên của một cá nhân, một nhóm nào đó.

Dù không phải là bi quan nhưng với việc gán cho hai người tội danh "Lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, cá nhân" theo Điều 331 Bộ luật Hình sự, dự đoán là bản án sẽ không dưới 5 năm.

Chuyện nhà báo Huy Đức, luật sư Trần Đình Triển bị bắt là như vậy, còn chuyện sư Minh Tuệ, cũng không có gì lạ nếu nhìn lại chính sách đàn áp tôn giáo xuyên suốt bao nhiêu năm của đảng Cộng sản. Bất cứ một cá nhân, tổ chức nào muốn nằm bên ngoài hê thống tôn giáo quốc doanh do nhà nước kiểm soát chặt chẽ thì đều không được phép, huống chi sư Minh Tuệ, dù chỉ xuất hiện trên mạng xã hội một tháng nay nhưng sức ảnh hưởng, lan tỏa lại mạnh mẽ không ngờ, khiến nhà cầm quyền phải dẹp ngay.

Trong một chế độ độc tài toàn trị như ở Việt Nam, tuyệt đối không có chỗ cho các đảng phái đối lập, những tiếng nói phản biện, hay bất cứ một thần tượng nào ngoài ông Hồ Chí Minh. Bất cứ ai có thể có ảnh hưởng tới đám đông là phải bị dập, bất cứ ai đứng ngoài hệ thống là không được phép. Đơn giản như vậy.

Nhưng đối với sư Minh Tuệ, có mấy điều khiến những chúng ta có thể tạm yên tâm:

Sư Minh Tuệ chỉ là một cá nhân tự tu tập, không thuộc về bất cứ tổ chức giáo hội nào, sư là người sinh ra và lớn lên dưới chế độ này, từng là bộ đội, công chức cán bộ của chế độ, sư không quan tâm đến chính trị, chuyện thế sự v.v…Hoàn toàn khác với những trường hơp như Hòa thượng Thích Tuệ Sỹ, hòa thượng Thích Quảng Độ, và những người thuộc Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống Nhất – một tổ chức Phật giáo được thành lập từ năm 1964 và không chấp nhận chịu sự kiểm soát của đảng Cộng sản Việt Nam. Các ngài như Hòa thượng Thích Tuệ Sỹ, hòa thượng Thích Quảng Độ, Thiền sư Lê Mạnh Thát là những người có kiến thức, trí tuệ cao vời về Phật học, triết học nhưng đồng thời cũng là những người rất hiểu rõ chế độ độc tài cộng sản là gì, và không bao giờ chấp nhận thỏa hiệp trước cường quyền, vì vậy đảng và nhà nước cộng sản phải tìm mọi cách để cô lập, kết án tù hàng chục năm, thậm chí họ từng kết án tử hình Hòa thượng Thích Tuệ Sỹ và thiền sư Lê Mạnh Thát…Nhưng còn sư Minh Tuệ thì không quan tâm đến chính trị, có lẽ trước mắt nếu người dân không bu quanh, không đưa tin liên tục, không ngưỡng mộ quá mức mà chỉ chắp tay đứng bên đường chào khi sư đi qua thì có lẽ nhà cầm quyền sẽ để cho sư Minh Tuệ tiếp tục bộ hành dưới sự “quản lý” của họ, còn nếu lại có chuyện ồn ào vây quanh thì họ lại tách sư ra, đưa về lại một chỗ, hoặc sư lại phải “ẩn tu” (như tình hình mới nhất ngày 14/6) nhưng chuyện tù đày trước mắt chắc là không có.

Muôn vàn thủ đoạn, biện pháp để ngăn chặn, tiêu diệt

Gần tám thập niên cầm quyền ở miền Bắc và gần nửa thế kỷ độc quyền lãnh đạo trên toàn quốc, đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam có muôn vàn biện pháp, thủ đoạn để ngăn chặn từ xa mọi mầm mống phản kháng, mọi khát khao thay đổi, mọi hình ảnh, biểu tượng, ảnh hưởng tốt đẹp có thể tạo ra sự liên tưởng, so sánh, đối chiếu với sự sai lầm, tổi dở của đảng và cái hệ thống nhà nước XHCN.

Chúng ta đã thấy, bất cứ khi nào bắt một người có liên quan đến yếu tố chính trị thì nhà cầm quyền cô lập người đó suốt trong thời gian tạm giam cho đến khi ra tòa không cho tiếp xúc với bạn bè, người thân để bẻ gãy ý chí của người đó, tầm thường hóa, kể cả bôi nhọ, vu khống người bị bắt với những tội danh hình sự…Còn đối với các nhân vật tôn giáo thì cũng cô lập khỏi tín đồ, bình thường hóa, tầm thường hóa họ. Việc báo đài nhà nước liên tục nêu tục danh sư Minh Tuệ, nhắc đi nhắc lại việc sư không phải là một tu sĩ của bất cứ chùa nào, bắt sư lăn tay làm căn cước công dân…đều nằm trong thủ đoạn này. Nếu ai có xem cái video do công an Gia Lai đưa lên về việc sư Minh Tuệ đến nhận Căn cước công dân thì hiểu. Công an liên tục gọi tên công dân Lê Anh Tú, nhắc đến việc có Căn cước công dân thì có lợi ra sao, tức là nhằm giải thiêng, bình thường hóa, rằng đây chỉ là một công dân đi lang thang không có giấy tờ nay được nhà nước cấp giấy tờ cho. Cũng trong video đó, nét mặt sư Minh Tuệ không hề tỏ ra vui vẻ gì như công an nói, bởi vì với sư, một người đã từng có Chứng minh nhân dân, có công ăn việc làm, cha mẹ nhà cửa rộng rãi khang trang, nhưng đã bỏ hết để đi tu thì cần gì một cái thẻ Căn cước công dân nữa?

Thậm chí có ý kiến bên dưới cái video được đưa lên mạng này cũng nói rằng “Ngài có lần nói “thế danh con bỏ rồi, không hỏi thế danh con nữa”!

Bên cạnh đó, báo chí nhà nước mấy ngày nay cũng liên tục có những đòn đáp trả dư luận trong ngoài nước về 2 vụ việc trên. Với trường hợp Huy Đức, báo quốc doanh nhấn mạnh ông từng là nhà báo nhưng đã bị cho thôi việc, không còn là nhà báo nữa, cũng giống như sư Minh Tuệ không phải là tu sĩ vì không thuộc về Giáo hội Phật giáo Việt Nam. Tất cả những điều này rất khôi hài và vô nghĩa, Bởi vì là một nhà báo hay không là dựa trên năng lực, kiến thức, nghiệp vụ của người đó, chất lượng của những bài báo người đó viết chứ không phải dựa trên việc có còn làm việc trong 1 tòa soạn, có thẻ nhà báo hay không; biết bao nhiêu nhà báo có thẻ mà từ nặng lực, tay nghề, cho tới lương tâm nhà báo là vứt đi, như trường hợp cô phóng viên VTV đưa tin vụ Đồng Tâm theo quan điểm của nhà cầm quyền và làm 2 cái video lắp ghép, dối trá về sư Minh Tuệ bị dân mạng chỉ ra bao nhiêu sơ hở. Cũng như vậy có là tu sĩ, nhà sư hay không trong mắt phật tử là do phẩm hạnh, đạo đức, trí huệ của nhà sư đó chứ không phải là do thuộc về 1 tổ chức phật giáo hay không; biết bao nhiêu người gọi là sư mà tham lam sân si trần tục, sống một cuộc sống phủ phê hưởng lạc, miệng rao giảng những lời nhảm nhí, góp phần làm băng hoại nền phật giáo Việt Nam, làm ngu dân người Việt Nam…Một vài nhân vật ma tăng này mấy hôm nay cũng liên tục lên tiếng chê bai sư Minh Tuệ, chỉ trích nặng nề truyền thông ngoài lề và mạng xã hội vì đã lật mặt họ là những giả sư như thế nào…

Bất chấp việc báo đài của nhà nước nói sư Minh Tuệ “tự nguyện” ẩn tu hoặc trong video clip của VTV nói rằng “khi đi hết các địa phương trên cả nước thì ông sẽ dừng chân ở 1 nơi nào đấy, hoặc khi nào thuận lợi vài năm mới đi 1 lần chứ không phải lúc nào cũng bộ hành…”, sư Minh Tuệ không hề khẳng định sẽ ẩn tu. Bởi vì như sư đã từng nhiều lần nói ước nguyện của sư là được tiếp tục thực hành tu tập theo hạnh đầu đà, đi bộ hành khất thực từ nơi này sang nơi khác cho đến chết. Trả lời phỏng vấn báo Người Lao Động ngày 10/6, sư cho biết từ ngày 10/6 lại đi khất thực, vì nếu chỉ ngồi một chỗ nhận cơm nước do gia đình đem đến là không đúng với lối tu khắc khổ của hạnh đầu đà.

Một điều ai cũng thấy là sự xuất hiện của sư Minh Tuệ đã có những ảnh hưởng tích cực cho xã hội, giúp nhiều người dân nhận chân đâu là một vị chân tu, đâu là những ma tăng, thấy rõ hơn sự biến tướng, biến chất của Phật giáo Việt Nam khi bị chính trị hóa, thương mại hóa suốt một thời gian dài. Và cũng từ việc dư luận lên tiếng so sánh, chỉ trích mà “đại đức” Thích Nhuận Đức, Giáo hội Phật giáo Việt Nam tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu đã bị cấm thuyết giảng dưới mọi hình thức trong một năm vì liên quan đến những video thuyết giảng bị cho là phản cảm; “thượng tọa” Thích Chân Quang thì bị Ban Tôn giáo Chính phủ đề nghị thẩm tra và báo cáo về các phát ngôn, việc làm và thuyết giảng lan truyền trên mạng xã hội thời gian qua, vì bị cho là “không đúng với giáo lý, giáo luật, truyền thống văn hóa của Phật giáo và lịch sử của dân tộc Việt Nam; sửa đổi giới cấm trong chứng điệp quy y Tam bảo của Phật giáo”…Rõ ràng là những nhân vật này hay như Thích Trúc Thái Minh, Thích Nhật Từ đều có những hành vi, lời nói không phù hợp với 1 người tu hành suốt 1 thời gian dài, nhưng chính nhờ sự xuất hiện của sư Minh Tuệ và phản ứng của dư luận mà Ban Tôn giáo chính phủ, Ban trị sự Giáo hội Phật giáo Việt Nam đã phải làm những việc chấn chỉnh này.

Tuy nhiên, việc chấn chỉnh một vài nhà sư sẽ không thay đổi được gì, cũng như việc thanh lọc Giáo hội Phật giáo Việt Nam sẽ không thể thực hiện được khi không có tự do tôn giáo, bản thân Giáo hội Phật giáo Việt Nam thì từ lâu đã trở thành một tổ chức độc quyền về phật giáo, bị chính trị hóa, thương mại hóa thành ra lệch lạc, biến tướng, suy thoái như vậy.

Khủng hoảng chính trị, có hy vọng gì cho Việt Nam?

Khi phải sống quá lâu trong một chế độ độc tài và không nhìn thấy lối thoát, nhiều người trong chúng ta có tâm lý hy vọng vào một sự thay đổi từ bên ngoài hoặc từ trên xuống. Nhớ lại giai đoạn trước đây với ông cựu Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, từng có quan điểm cho rằng ông Dũng và phe ông Dũng có vẻ thân với phương Tây, con gái ông Nguyễn Tấn Dũng lại lấy con trai của một viên chức VNCH, trong khi phe ông Nguyễn Phú Trọng bị cho là thân Tàu. Vì vậy nên ủng hộ ông Dũng để khi ông ấy nắm được quyền lực, sẽ làm những cuộc cải cách, thay đổi. Kết cục như chúng ta thấy trong suốt thời gian ông Dũng làm Thủ tướng, Chính phủ của ông tuy có đưa Việt Nam hội nhập sâu hơn vào nền kinh tế thế giới, mở cửa thị trường nhưng lạm dụng quyền lực, tham nhũng nặng nề, đã tạo ra những tập đoàn kinh tế Nhà nước tham nhũng, làm ăn thất bại như Vinashin, Vinalines… để lại phía sau những khoản nợ công lớn, thâm hụt ngân sách ngày càng tăng, rồi đại dự án Bôxít Tây Nguyên lợi ít, hại nhiều, đã ngốn của Nhà nước những nguồn lực lớn v.v…

Khi ông Nguyễn Phú Trọng mới nhậm chức, cũng vô số lời khen ngợi, có những bài báo gọi ông Nguyễn Phú Trọng là kẻ sĩ Hà Nội, là người cộng sản cuối cùng, người “đốt lò” vĩ đại…và kêu gọi người dân ủng hộ công cuộc “đốt lò” chống tham nhũng của ông Trọng. Kết cục như thế nào?

Tham nhũng càng hoành hành ở mức độ ngày càng lớn, trở thành những đại án, siêu đại án. Bản thân ông Trọng còn giữ chức vụ Trưởng Tiểu ban Nhân sự nhưng việc chọn người của ông đã chứng tỏ sự sai lầm khi hàng loạt quan chức lãnh đạo cấp cao do chính ông chọn lựa đều bị khui ra có tham nhũng, vi phạm pháp luật và phải từ chức. Rồi việc ông cứ lập đi lập lại yêu cầu về đạo đức cách mạng, dùng đức trị thay cho pháp trị càng không hiệu quả.

Bây giờ lại có những ý kiến về Tô Lâm như thể một người mạnh tay quét sạch các quan tham, rằng nếu ông Tô Lâm có quyền lực cao hơn, thậm chí có thể nhập cả hai chức vụ Tổng Bí thư và Chủ tịch nước làm một, thì có thể sẽ chuyển đổi từ mô hình độc tài cộng sản, độc tài tập thể thành độc tài cá nhân, nhà nước công an trị, hay thậm chí theo hướng dân chủ hóa?

Thực tế Việt Nam cho thấy trong quá trình lâu dài tranh giành và bám giữ quyền lực, những người cộng sản không chỉ tiêu diệt các đảng phái đối lập, những người bất đồng chính kiến mà cũng tiêu diệt cả những người ưu tú có khuynh hướng cởi mở, tiến bộ trong đảng. Từ tướng Trần Độ, nhà ngoại giao Nguyễn Cơ Thạch… trước kia cho tới mới đây Phó Thủ tướng kiêm Bộ trưởng Bộ Ngoại giao Phạm Bình Minh cũng là một khuôn mặt sáng sủa, có trình độ… Rốt cuộc, những kẻ chiến thắng trong những cuộc tranh giành quyền lực này hoặc là những người theo chủ nghĩa Mác Lenin giáo điều – những người thuộc bên tuyên giáo, hoặc bên công an. Họ chỉ tập trung vào việc bảo vệ chế độ hơn là đi theo con đường dân chủ hóa. Mà cho dù có muốn, họ cũng không làm được. Không một ai trong số những quan chức lãnh đạo cao cấp hiện nay có đủ uy tín, tầm nhìn xa, kiến thức rộng, có lòng yêu nước thương dân, biết đặt quyền lợi của đất nước, dân tộc lên trên quyền lợi của đàng, của phe nhóm. Còn nếu trở thành độc tài cá nhân, công an trị thì chẳng có gì tốt đẹp hơn.

Vận mệnh Việt Nam vì vậy không thể trông chờ từ phương Tây, từ sự sụp đổ của Trung Cộng, từ sự nghĩ lại thay đổi của các quan chức lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam. Sức ép phải từ người dân. Mỗi người làm hết sức việc của mình. Cộng với thời cơ đến có khi bất ngờ.

Điều lạc quan, đáng hy vọng là người dân Việt Nam bây giờ nhờ có internet đã nhận được nhiều thông tin đa chiều hơn, họ không còn hoàn toàn tin vào những lời nói của đảng và nhà nước, họ cũng nhìn thấy hiên tình xã hội, đất nước, nạn tham nhũng, khoảng cách giàu nghèo, sự bất công, không có tự do dân chủ ra sao. Người dân khát khao sự tử tế – từ một vị chân tu cho tới những quan chức trung thực; khát khao được sống trong một xã hội văn minh, nhân bản, luật pháp công bằng, con người được tự do, được tham gia góp ý, phản biện những chính sách của nhà nước, được là người chủ thật sự của đất nước chứ không phải bị gạt ra ngoài lề chỉ đứng nhìn những tấn tuồng chèo trên sân khấu chịnh trị như lâu nay. Và khi cơ hội đến chắc chắn đa số người dân sẽ muốn biến sự khát khao ấy thành hiện thực.

Huy Đức và Trần Đình Triển: Những tiếng thét không thể câm lặng!

Bình luận của Blogger Trần Hiếu Chân 2024.06.13 - RFA

Nhà báo độc lập Trương Huy San (Huy Đức- trái) và Luật sư Trần Đình Triển (phải). VOV

Bắt cóc Huy Đức và Trần Đình Triển, Chủ tịch nước Tô Lâm muốn cảnh báo các tiếng nói phản biện phải câm lặng thời ông ‘lên ngôi’. Hai nhà hoạt động đại diện cho các nhân sỹ trí thức yêu nước già dặn, cao niên đã lên tiếng vì những gì tốt đẹp thời đại mới đang vẫy gọi!

Bắt cóc giữa thanh thiên bạch nhật

Từ đầu tháng, cư dân mạng trong và ngoài Việt Nam hầu như đều thống nhất với nhau, ‘sự bốc hơi’ hôm 1/6/2024 đối với nhà báo Huy Đức và luật sư Trần Đình Triển, là một cuộc bắt cóc giữa ban ngày. Nếu chịu khó rà soát kỹ, đấy chẳng phải là vụ ‘human kidnap’ đầu tiên giữa thủ đô ngàn năm văn hiến (1). Không chỉ bây giờ mới xẩy ra chuyện bắt cóc công dân. Ngay cách đây tám năm, Bộ trưởng Công an Tô Lâm cũng đã liên đới tới một vụ bắt cóc người Việt từ Đức về nước, bất kể những hệ lụy về ngoại giao (2). Lần này bắt Huy Đức và Trần Đình Triển, Đại tướng Tô Lâm muốn cảnh báo các tiếng nói phản biện phải câm lặng thời ông ‘lên ngôi’. Cùng với việc bắt các nhà phản biện xã hội, Tô Đại tướng cũng tiến hành ngay các hoạt động để thâu tóm quyền bính. Sáng 12/6/2024, tại Hội nghị Tổng kết 40 năm đổi mới, ông Tô Lâm đã phát biểu như một Chủ tịch nước kiêm Tổng bí thư (3). Với việc bắt khẩn cấp hai nhà hoạt động nổi tiếng, Tô Đại tướng công khai thách thức dư luận cả trong nước lẫn quốc tế.

Hơn tuần nay, sau khi báo chí Nhà nước được phép loan tin theo công thức quy định sẵn từ Bộ Công an, dư luận lại phân mảnh thành các luồng đối nghịch nhau, về nguyên nhân vụ bắt cóc nói trên. Cho đến nay, thậm chí sẽ còn kéo dài thời gian nữa, một bộ phận KOLs hả hê việc Huy Đức và Trần Đình Triển bị công an bắt khẩn cấp. Đại diện của luồng dư luận này là những ai? Theo Blogger Đoàn Bảo Châu, thành phần này gồm những kẻ thô bỉ và ‘tiết kiệm não’, tâm địa hẹp hòi, đội lốt dân chủ giả tạo, chỉ ‘khoát nước theo mưa’, ‘gió chiều nào che chiều đấy’ (4). Tuy nhiên, đa phần các KLOs lại có nhận định rất khác. Phần lớn các bài viết từ những cây bút này là sự ngưỡng mộ, ngợi ca và đánh giá cao cả nhà báo đã thành danh Huy Đức lẫn luật sư của người nghèo Trần Đình Triển.

Tuần lễ trước hôm bị ‘bốc hơi’, một cách trực giác, người viết bài này có nói chuyện trên điện thoại với Huy Đức. Trước nay, chúng tôi thường kiệm lời qua phôn, vì cả hai đều ý thức, máy của chúng tôi lúc nào cũng có thể bị nghe trộm… Vì thế, đến giờ này, tôi vẫn chưa hết ngạc nhiên. Hôm ấy, chúng tôi ‘buôn’ tới hai mươi phút. Cuộc nói chuyện khá dài ấy xoay quanh ‘Bên Thắng Cuộc’ (5). Không thể viết ra đây nội dung cuộc ‘chém gió’ ấy, vì chẳng muốn cung cấp thêm một lý cớ để những ngày này, tại B14 – Trung tâm thẩm vấn quốc gia khét tiếng – an ninh lại hành hạ Huy Đức bạn tôi. Trước khi gác máy, Huy Đức hẹn, cuối tuần, sau Café thứ Bảy, chúng mình gặp nhau anh nhé! Tôi cười buồn, chưa biết giải thích cách nào, vì hoàn cảnh bây giờ của tôi cũng chưa thể thực hiện được lời mời ấy.

Các hiệu ứng từ vụ bắt cóc…

Thật khó có thể tóm tắt hết các ý kiến đánh giá tích cực về Huy Đức và Trần Đình Triển. Theo Facebooker Thông Cào, một trong những bài có thể nói ‘hay không thể tả’, là từ một phụ nữ, cô giáo Nguyễn Thị Tịnh Thy, viết về Huy Đức. Và Thông Cào tự xỉ vả, đám đàn ông nên cảm thấy xấu hổ trước cô Thy. Nghe nói cô là dân Huế, bà xã của một ‘quan làm báo’ (6). Phu nhân của một quan lớn làm báo mà dám bày tỏ chính kiến công khai như thế, thì rõ ràng, với việc bắt Huy Đức và Trần Đình Triển, Tô Đại tướng đừng hòng ép những tiếng thét phản biện câm lặng vĩnh viễn! Chắc chắn số đông sẽ chia sẻ cùng cô Thy, ‘Bên Thắng Cuộc’ là bộ sách về lịch sử Việt Nam sau 1975 do một cá nhân thực hiện với nhiều thông tin chân thật, thái độ khách quan và công bằng nhất. Đây là bộ sách đầu tiên không thuộc quan sử mà thuộc tư sử (cá nhân tự viết), dựng lên một diện mạo đất nước từ năm 1975 đến cuối thập niên 1990, với tất cả những điều được – mất, bằng quan điểm viết sử kinh điển từ ngàn xưa: ‘Thuật nhi bất tác’, chép sử chứ không phải ‘sáng tác’ sử, không tô hồng hay bôi đen hiện thực, không bị chi phối bởi uy vũ và danh lợi (7).

Cái bóng cao của Huy Đức trên các trang mạng xã hội cũng không hề lấn lướt hình ảnh của luật sư Triển. Đáp lại việc VOA đề nghị đưa ra bình luận về động thái của chính quyền Việt Nam bắt giam Luật sư Triển và nhà báo Huy San, hôm 10/6, người phát ngôn của Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ bày tỏ: ‘Chúng tôi thường xuyên kêu gọi Việt Nam tôn trọng và bảo vệ nhân quyền và các quyền tự do cơ bản cho tất cả mọi người tại Việt Nam, phù hợp với các nghĩa vụ và cam kết quốc tế của mình, và trả tự do cho tất cả những người bị giam giữ bất công’ (8). Trên toàn cầu, các tổ chức phi chính phủ và tổ chức giám sát đã bày tỏ mối quan ngại về sự suy thoái của quyền tự do báo chí ở Việt Nam vì Điều 331 (Bộ luật Hình sự) và Nhà nước do cựu Bộ trưởng Công an Tô Lâm lãnh đạo, sau khi ông được thăng chức Chủ tịch nước vào tháng rồi’, vẫn theo Jurist.org. Tổ chức ICJ chuyên bảo vệ quyền lợi cho giới luật sư nói với Đài VOA: ‘Điều này tiếp tục xu hướng đáng quan ngại ở Việt Nam về các cuộc điều tra và tố tụng hình sự không đúng chuẩn mực đối với các luật sư nhân quyền theo Điều 331 mơ hồ, không chính xác và quá rộng’ (9).

Sau ‘tiếng còi’ của Ban Tuyên giáo vốn đã bị an ninh hóa, tất cả truyền thông ‘lề phải’, kể cả những tờ báo lớn nơi Huy Đức từng tác nghiệp, đều đưa cùng một nội dung y chang: ‘Ngày 7/6, Cơ quan an ninh điều tra đã ra quyết định khởi tố vụ án, khởi tố bị can, lệnh bắt tạm giam ông Trương Huy San (hay còn gọi là Osin Huy Đức); Huy Đức bị điều tra về tội lợi dụng các quyền tự do dân chủ…’ (10) Điều nghịch lý thứ nhất, ở Việt Nam làm gì có ‘tự do’, ‘dân chủ’ mà lợi dụng? Điều nghịch lý thứ hai, cả Huy Đức lẫn Trần Đình Triển đều thuộc diện ‘Người Cao Tuổi’ (mà 6/6 là ngày kỷ niệm), lại cùng bị bắt cóc ngay trong ‘Ngày Quốc tế Thiếu nhi Việt Nam’ (1/6). Thật quá trớ trêu! Kiếp nạn đổ lên vai hai nhà hoạt động nói trên, đại diện cho các nhân sỹ trí thức yêu nước già dặn, cao niên chỉ lên tiếng vì những gì tốt đẹp mà một kỷ nguyên mới đang vẫy gọi! Một xã hội khi không còn các nhân sỹ trí thức yêu nước lên tiếng phản biện thì xã hội ấy liệu có chết lâm sàng?

Đúng như cô giáo Thy khẳng định, ba chữ ‘Bên Thắng Cuộc’ là bản quyền của Huy Đức. Bất kỳ ai, để lại cho đời một định danh, một thuật ngữ, thành ngữ, điển cố… như thế là đủ để xác định được tên tuổi của mình với thiên hạ (11). Những học giả tên tuổi trên thế giới như Giáo sư Shawn McHale, Đại học George Washington, cũng nhận xét: ‘Sự ấn hành tác phẩm ấy là sự kiện lớn’. Giáo sư Hồ Tài Huệ Tâm từ Đại học Harvard dự đoán ‘không ai viết về Việt Nam sau 1975 lại có thể bỏ qua những thông tin trong cuốn sách’. Tiến sĩ Kinh tế Lê Sỹ Long, Đại học Houston, Hoa Kỳ thì cho rằng, ‘đổi mới và sự tươi mới từ cuốn sách của Huy Đức đến từ khả năng vận dụng báo chí của ông để tường thuật một sự kiện chính trị mà đi kèm là các yếu tố về ‘tính khả tín và ‘độ tin cậy, dựa vào các sự kiện lịch sử có sẵn, các phóng sự, hồi ức và các cuộc phỏng vấn...’ (12). Sự đời, nói như cô giáo Thy, đôi khi án phạt lại là xác tín, là vòng nguyệt quế cho nhân cách của một con người. Những người yêu lẫn ghét, đều không làm được như các anh. Trong ván cờ người, ván cờ đời, ván cờ đạo nghĩa, Huy Đức và Trần Đình Triển rõ ràng đã là ‘Bên Thắng Cuộc’ (13).

___________

Tham khảo:

(1) https://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/activist-nguyen-tien-trung-tells-about-his-escape-from-pursuit-by-vietnamese-authority-12182023120012.html

(2) https://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/nguyen-phu-trong-named-in-the-trial-of-suspect-related-to-trinh-xuan-thanh-case-11142022125417.html

(3) https://baochinhphu.vn/chu-tich-nuoc-to-lam-chu-tri-phien-hop-thu-ba-ban-chi-dao-tong-ket-40-nam-doi-moi-102240612150228577.htm

(4) https://thuymyrfi.blogspot.com/2024/06/oan-bao-chau-nhung-ai-ha-he-voi-tin.html

(5 và 12) https://vi.wikipedia.org/wiki/B%C3%AAn_th%E1%BA%AFng_cu%E1%BB%99c

(6) https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=pfbid02V4VUAciRhthXMBPWGEb3VUmZVdYas2M3KHwNuuDUMky7hbzyVLHWvt3PbJpn8rP9l&id=100024722048900

(7và 11) https://www.facebook.com/tinhthy.nguyenthi/posts/pfbid02qCiMmVg1qCsz9XKzTFRTRUk8quq4Bu16TsQkh6RATP93E9jJ6sz1QML3fpbt6mREl

(8 và 9) https://www.voatiengviet.com/a/bat-giam-luat-su-tran-dinh-trien-viet-nam-to-ro-khong-chap-nhan-tieng-noi-chi-trich-phan-bien/7650903.html

(10) https://tuoitre.vn/bat-ong-truong-huy-san-osin-huy-duc-va-ong-tran-dinh-trien-20240602083151396.htm

(13) https://www.facebook.com/tinhthy.nguyenthi/posts/pfbid0mXResy1voPwBzB1NY24v3bdznphsz7QrPM69fWCnzPZ47XnoRwn4UDuVr1cYo51ul

* Trần Hiếu Chân là một blogger, đồng thời cũng là nhà báo độc lập tích cực tham gia vào mạng lưới xã hội đấu tranh vì tự do báo chí, dân chủ và nhân quyền cho Việt Nam. Blogger này cũng là một trong những nhà nghiên cứu quan hệ quốc tế và đường lối ngoại giao của Việt Nam và các nước ASEAN.

Điều Hành Kinh Tế

14.6.2024 - Kim Văn Chính

KimVanChinh-01-02

1. Nội các (Chính phủ) được giao trọng trách điều hành kinh tế.

Ví dụ, chuyện loạn thị trường vàng hiện nay là thuộc quyền và trách nhiệm của nội các.

Muốn điều hành được kinh tế, nội các phải có tính chuyên nghiệp cao.

Kinh tế, dù chuyện "nhỏ" như thị trường vàng, to hơn là các cân đối kinh tế vĩ mô, to hơn nữa là hệ thống chính sách vĩ mô, to hơn nữa là quá trình ổn định và phát triển kinh tế, thu nhập, việc làm... đều là các quá trình phức tạp có các quy luật khách quan tác động và điều khiển nó phải có các công cụ mang tính kỹ thuật rõ rệt và người điều hành phải được học chuyên sâu, có kinh nghiệm và kỹ năng được gọi là tính chuyên nghiệp (giống rất nhiều nghề khác như quân đội bắn súng, công an giữ an ninh, dân vận cần thuyết phục công chúng, bán hàng cần thuyết phục khách hàng... đều cần tính chuyên nghiệp...).

Do vậy trong bộ máy Chính phủ phải có người lãnh đạo chuyên nghiệp về kinh tế.

2. Lịch sử phát triển bộ máy Chính phủ ở nước ta , nhất là trong các giai đoạn chuyển đổi sang nền kinh tế thị trường từ 1985 đến nay, luôn thấy có mặt các nhà lãnh đạo kinh tế chuyên nghiệp trong cơ cấu Chính phủ. Những người như Đoàn Duy Thành, Trương Đình Tuyển, Vũ Khoan... đều là các lãnh đạo cấp cao đã phát huy rõ vai trò trong điều hành kinh tế của chính phủ.

Hồi cụ HCM còn khiếp hơn về tính chuyên nghiệp: cụ Hồ lặn lội tìm người có chuyên môn cao (học tử tế chứ không phải tại chức và học đều lấy bằng như cán bộ sau này), thuyết phục để họ nhận chức vụ Bộ trưởng , làm lãnh đạo các định chế cần người chuyên nghiệp...

3. Chính phủ đương nhiệm có các phó thủ tướng nhưng không có ai chuyên nghiệp về tài chính - tiền tệ.

Các Bộ trưởng liên quan như Tài chính, KH&ĐT, NHNN phải nói là chưa đủ tầm và tài.

Ban Kinh tế Trung ương (đôi khi cũng có vai trò rất quan trọng nếu chính phủ yếu nghiệp vụ) thì do ông Trần Tuấn Anh ất ơ phụ trách, giờ ông ấy nghỉ chức vụ rồi cũng chưa có ai lên thay?

NHƯNG

Cuộc sống nó vẫn vận động chứ không ngừng nghỉ.

Và loạn thị trường vàng đang diễn ra như 1 thách thức.

Thị trường vàng tuy nhỏ và khu biệt, nhưng lại là 1 thị trường rất đặc thù, rất khó điều hành nếu không có lãnh đạo chuyên nghiệp...

Trông cảnh người dân chầu trực xếp hàng xuyên đêm để mua vàng miếng SJC, thấy sao người VN mình khổ thế!

Giàu rồi, mua vàng theo cây theo lượng rồi mà khổ vẫn hoàn khổ!

Cái khổ đấy nó không phải do ta nghèo.

Nó bắt nguồn từ tính thiếu chuyên nghiệp của lãnh đạo chính phủ.

Lãnh đạo, công chức thì đông quá trời đông.

Vậy mà vẫn thiêu thiếu.

Thiếu hẳn đội ngũ lãnh đạo kinh tế chuyên nghiệp...

Bình luận của Bụi Trần

Bác Kim Van Chinh phản ánh rất sát với thực tế hiện nay, vấn đề quy hoạch, cơ cấu, phân chia quyền lực và thể chế ở vĩ mô có ảnh hưởng nhất định đến cơ hội của nhiều tài năng kinh tế. Rất nhiều lãng đạo đang điều hành kinh tế ở cấp cao hoặc địa phương chủ yếu hình thành kinh nghiệm từ công tác Đoàn, công tác Đảng hoặc công việc chuyên môn khác. Nhiều vị phát biểu chỉ đạo kinh tế như hô khẩu hiệu, thậm chí ngây ngô, khôi hài, thiếu cả thực tế và kiến thức, đó là lý do có rất nhiều vấn đề bác nêu trong bài viết. Tuy nhiên, trong quá khứ đã từng xuất hiện những vị lãnh đạo kinh tế rất siêu việt như Cố Thủ tướng Võ Văn Kiệt, cố Phó Thủ tướng Vũ Khoan, ông Trương Đình Tuyển, ông Võ Hồng Phúc ... chỉ tiếc là người như các vị trên là thiểu số hoặc là vẫn có trong bộ máy nhưng chưa được trọng dụng hoặc phát hiện.

Bình luận của Nguyen Van Ly

Người không phải đảng viên dù giỏi cũng không được làm quan…. vậy mới có cái thị trường lộn xộn

14.6.2024 - Kim Văn Chính

Cứng Nhắc Thế Này Thì Càng Loạn Thôi

KimVanChinh-01-03

(Dân trí) - Ngân hàng Nhà nước chi nhánh TPHCM lưu ý người dân chỉ được mua, bán vàng miếng SJC tại các tổ chức được cấp phép. Việc mua bán vàng miếng tại các đơn vị không có giấy phép là trái quy định.

Ngân hàng Nhà nước chi nhánh TPHCM vừa ban hành văn bản gửi đến các cơ quan ban ngành về việc phối hợp thông tin tuyên truyền thực hiện quy định pháp luật trong kinh doanh và mua bán vàng trên địa bàn.

Theo đó, người dân chỉ được thực hiện mua, bán vàng miếng SJC tại các tổ chức tín dụng và doanh nghiệp được Ngân hàng Nhà nước cấp giấy phép kinh doanh mua, bán vàng miếng. Số đơn vị đủ điều kiện hiện nay là 38, gồm 22 ngân hàng, 16 doanh nghiệp.

Các doanh nghiệp kinh doanh vàng (vàng trang sức mỹ nghệ) không được cấp phép kinh doanh mua bán vàng miếng thực hiện việc mua bán vàng miếng với cá nhân, tổ chức là trái quy định tại Nghị định số 24/2012 và các quy định pháp luật khác có liên quan.

13 tháng 6 2024

Thích Minh Tuệ: Lời cảnh báo cho nạn khuynh loát tôn giáo (Phần 1)

Thứ Tư, 06/12/2024 - 20:01 — Nguyễn Hữu Vinh

Ảnh của nguyenhuuvinh

Vấn nạn quốc doanh

Từ rất lâu, những câu chuyện về nhà chùa, nhà sư trong xã hội Việt Nam đã trở thành một đề tài được cộng đồng mạng bàn tán xôn xao hoặc rộ lên từng đợt sau mỗi sự việc trong “hậu cung nhà chùa” bị bại lộ. Để rồi sau đó lại như đá ném ao bèo, nghĩa là dần dần đi vào quy luật “nói lắm cũng nhàm” và mọi chuyện trở nên bình thường trong một hoàn cảnh không bình thường của hệ thống Phật giáo tại Việt Nam.

Đó là hệ thống Phật giáo đã được định hướng theo khẩu hiệu: “Đạo pháp – Dân tộc – Chủ nghĩa xã hội”, một khái niệm mông lung mà có lẽ Đức Phật có sống lại cũng chẳng hiểu cái “Chủ nghĩa Xã hội” mà các thế hệ sư sãi hiện nay ở Việt Nam đặt chắn trước mặt các tượng Phật là cái gì.

Theo ngôn ngữ dân gian, thì hệ thống Phật giáo đó được định nghĩa là hệ thống Phật giáo Quốc doanh – nghĩa là Phật giáo dưới sự lãnh đạo tuyệt đối của đảng Cộng Sản Việt Nam ( CSVN) là một đảng lấy chủ thuyết Mác – Lein vô thần, bạo lực và bất khoan dung với mọi tôn giáo là “Kim chỉ nam” của mọi hành động.

Hệ thống Phật giáo đó, được nhào nặn bằng sự quy tập tất cả 9 hệ phái tôn giáo nguyên ủy đã tồn tại ở Việt Nam cho đến năm 1981 - mấy năm sau khi người Cộng sản hoàn thành việc xâm lược một quốc gia anh em qua một cuộc chiến tranh bạo tàn vì hệ tư tưởng Cộng sản. Cuộc quy tập và nhào nặn tạo thành cái gọi là Giáo hội Phật giáo Việt Nam này, là một hình thức “nấu lẩu” bằng cách trộn lẫn tất cả mọi thứ vào một nồi cho dễ quản lý.

Hệ thống đó được hình thành, nhằm thay thế cho hệ thống Phật giáo chân truyền lâu đời đã tồn tại ở Việt Nam và đã bị chính sách tiêu diệt tận gốc của đảng tàn sát trước đó trong “Cuộc cách mạng tư tưởng và văn hóa”.

Và hệ thống mới, được quản lý bởi hệ thống sư sãi do đảng đào tạo, lựa chọn, bổ nhiệm hoặc được đào tạo, bổ nhiệm từ đội ngũ an ninh sang nhận “nhiệm vụ đặc biệt”. Vì thế, cái tiêu chuẩn “Hồng hơn chuyên” được áp dụng triệt để cho các “Chiến sĩ trên mặt trận văn hóa, tư tưởng” này của đảng CSVN.

Với tiêu chuẩn “Hồng hơn chuyên” nên việc tu tập, việc thực hành tôn giáo theo yêu cầu của Giáo lý, Phật pháp là điều không quan trọng bằng quá trình lập thành tích, quá trình phấn đấu kết nạp đảng hoặc hoàn thành các nhiệm vụ chính trị là chính.

Cũng chính vì vậy, mà hiện tượng “Lạ” liên tục xuất hiện trước cửa thiền môn, bởi chính các tăng lữ, bởi các chùa chiền và đội ngũ sư sãi. Thế rồi dần dần, trong xã hội Việt Nam xuất hiện ngày càng nhiều và càng phổ biến hiện tượng “ma tăng” theo cách gọi của dân chúng cõi đời.

Báo chí, mạng xã hội thỉnh thoảng lại rộ lên những vụ việc không thể giấu kín, không thể che đậy và làm choáng váng xã hội Việt Nam.

Đó là những vụ như nhà sư Thích Trí Hộ ở Quảng Trị giết người tình rồi ném xác xuống sông phi tang. Vụ Đại đức, Thượng tọa Thích Thanh Toàn quấy rối tình dục nữ phóng viên bằng nhiều cách bẩn thỉu và khi bị bại lộ thì “Hòa thượng Xin tí Khí” đề nghị được nhận lại khối tài sản mấy trăm tỷ có được nhờ tu hành mấy năm. Hay tập thể nhà sư hùa nhau xâm hại tính dục đồng tính những nam phật tử đến chùa ở Vĩnh Phúc.

Người ta cũng chẳng thấy lạ khi ngày nay, sư sãi chỉ cần ở chùa ban ngày còn buổi tối thay áo đội mũ đi quán bar, hát karaoke và chơi gái. Thậm chí, những ngày đầu năm mới đây, Đại đức Thích Nhuận Nghi chùa Từ Đức đã phải hồi tục sau khi một đoạn video đen mà Đại đức và ni cô đã thực hiện cái việc mà cha ông nói là “ông sư bà vãi cuộn tròn lấy nhau”.

Đó là những vụ nhà sư nghiện ma túy rồi trộm cả chuông chùa để bán hay nhà sư lừa đảo hàng chục nạn nhân với số tiền khổng lồ hoặc Hòa thượng trụ trì kiêm chạy án, đã nhận cả mấy triệu đola để chạy án ở những vụ án động trời…

Rất, rất nhiều những vụ việc nổi tiếng về sự sa đọa của hàng ngũ tăng lữ trong cái gọi là Phật giáo Quốc doanh ngày nay.

Tuy nhiên, nếu chỉ sa đọa về tư cách, về đạo đức cá nhân, về hành xử và lừa đảo cá nhân, thì chưa hết. Cộng đồng mang và dư luận gần đây chú ý nhiều đến những hiện tượng sư sãi quốc doanh làm khuynh đảo xã hội bởi những vụ lừa đảo có tính chất quốc gia, có tính chất phổ thông toàn xã hội với những mớ lý thuyết đi ngược với giáo lý nhà Phật với mục đích nhằm dọa dẫm các tín đồ, các phật tử đi vào con đường sai lạc. Để từ đó, nhằm moi từ họ những khoản tiền khổng lồ.

Những hiện tương sư sãi bày trò mê tín dị đoan nổi tiếng như “Oan gia trái chủ” tại chùa Ba Vàng của Thích Trúc Thái Minh – một hình thức mê tín bịa đặt nhằm dọa dẫm người u mê bỏ ra những khoản tiền lớn cho thầy chùa. Thế rồi khi bị lên án, thì không lâu sau đó, hệ thống chùa này lại bịa chuyện “Xá lợi lông” của đức Phật. Và một vụ lừa đảo mới lại bị phanh phui.

Không chỉ có mỗi Thích Trúc Thái Minh, trong hàng ngũ tăng đoàn của Phật giáo Quốc doanh hiện tại, những nhân vật như Thích Nhật Từ, Thích Chân Quang… đã và đang là những điển hình được nhắc tới trên mạng xã hội về những trò đi ngược giáo lý Phật giáo với mục đích duy nhất, tối thượng là lừa đảo kiếm tiền bá tánh u mê.

Có lẽ không cần nói nhiều, những người chỉ cần đầu óc tỉnh táo đã có thể thấy được sự lỳ lợm bất chấp của những kẻ mang áo nhà sư quốc doanh này.

Và người ta nói, người ta lên án, người ta phê phán đủ mọi cách.

Nhưng mọi việc vẫn cứ như cũ, chẳng hề suy suyển, những bộ mặt nhà sư vẫn nhăn nhở, vẫn lẻo mép và vẫn lừa đảo như thường.

Và cả hệ thống Phật giáo Quốc doanh lừa đảo ấy vẫn câu kết với nhau, vẫn bảo vệ lẫn nhau để tồn tại, để bất chấp dư luận, để kiếm ăn bằng sự mê muội của đám con nhang đệ tử được hướng dẫn, được đào tạo bằng mọi cách để phục vụ đám quốc doanh và quên đi mọi thực trạng xã hội Việt Nam hôm nay.

Không chỉ có Phật giáo

Nói đến vấn nạn tôn giáo Quốc doanh hiện nay tại Việt Nam, người ta nghĩ ngay đến Phật giáo.

Bởi nó đã là điển hình cho sự thành công của chính sách khuynh loát của đảng CSVN đối với các tôn giáo, nhằm thực hiện chiến lược “Tận dụng các phần tử tiến bộ trong các tôn giáo nhằm phục vụ sự nghiệp cách mạng của đảng CS của giai cấp vô sản” như trong lý thuyết Mác – Lenin đã ghi.

Nhưng sự khuynh loát không chỉ có ở trong một tôn giáo hay một lĩnh vực đời sống xã hội. Mọi tôn giáo, mọi mặt đời sống xã hội đều phải được sự quan tâm của đảng và bàn tay của đảng phải thò vào tận nơi, thì khi đó mới mong được yên ổn không bị coi là “thế lực thù địch”.

Ngay cả trong Phật giáo, thì nhóm Phật Giáo thống nhất không chịu sự khuyunh loát của đảng, cũng đã bị loại ra khỏi xã hội bằng cái gọi là “Bất hợp pháp”.

Những tôn giáo khác như Hòa Hảo, Cao Đài… đều được sự quan tâm của đảng và đảng thừa lực lượng, đầy khả năng để vô hiệu hóa những nhóm tôn giáo chân truyền, lập ra những nhóm Quốc doanh để thay thế, để chia rẽ, để lũng đoạn.

Riêng hệ thống Công giáo, là một tôn giáo khó lũng đoạn nhất, bởi Giáo hội Công giáo có một tổ chức toàn cầu vững chắc, bền vững và chặt chẽ từ xưa đến nay, độc lập trong đào tạo, nghiêm cẩn trong chọn lựa nhân sự… nên việc khuynh loát không hề dễ dàng như các tổ chức tôn giáo khác.

Thế nhưng, khó, không có nghĩa là nhà cầm quyền buông tha.

Và một chiến lược lâu dài, bền bỉ và có sách lược, được thực hiện bằng cả hệ thống chính trị với những chi phí, đầu tư không hề tiếc tiền dân cho các bộ phận nghiệp vụ nhằm khuất phục tôn giáo này từ trung ương đến địa phương ròng rã mấy chục năm nay.

Bắt đầu từ việc thành lập tổ chức “ma giáo” thay tổ chức tôn giáo chân chính như cách làm xưa nay của các chế độ cộng sản. Cái gọi là “Ủy ban đoàn kết công giáo” được thành lập hơn 70 năm trước vẫn được nuôi bằng tiền dân, vẫn dai dẳng sống và lập thành tích dâng đảng bằng mọi cách, mọi lúc và mọi khả năng.

Rồi việc hệ thống chính trị Việt Nam dùng con mồi “bang giao” với Vatican, nhằm đưa Vatican vào hết cạm này đến bẫy khác trong quá trình giao thiệp, để cuối cùng Vatican đồng ý trao ngọn roi quyền lực vào tay nhà cầm quyền CSVN trong việc cho họ có vai trò trong lựa chọn nhân sự quyết định của Giáo hội xưa nay người có quyền lực duy nhất là Giáo hoàng.

Và chiếc bẫy đã sập xuống.

Và những hệ lụy của nó đã lập tức được thể hiện rất… ngoạn mục.

Đó là thay vì thái độ kiên quyết với trò ma giáo đi ngược lại đức tin, đường lối của Giáo hội Công giáo, kiên quyết nói không với những nạn khuynh loát và kiềm chế giáo hội, thì ngày nay, nhiều nơi, các Giám mục được bổ nhiệm sau khi đã được sự đồng ý của nhà cầm quyền CSVN, đã coi chuyện khối ung bướu “Ủy ban đoàn kết” mà đảng dựng lên bên canh Giáo hội là chuyện bình thường, thậm chí là còn cử các linh mục của mình vào đó để “Công tác”. Điều này đi ngược lại nguyên tắc giáo luật của Giáo hội Công giáo là tu sĩ không được tham gia chính trị.

Đặc biệt, việc kiềm chế, điều khiển những nhân vật, chức sắc, tu sĩ đi theo nhà nước là nghề riêng của đám an ninh Việt Nam. Rất nhiều các linh mục, tu sĩ trong số những người xếp hàng trong hàng ngũ cơ quan của đảng ấy, đã lập những “thành tích đen” trong đời sống tu trì của họ trong giáo hội.

Và đó là chiếc dây thừng mà nhà cầm quyền cầm chắc để dẫn họ đi theo mình.

Nhưng giáo hội vẫn để hiện tượng đó tồn tại ngang nhiên.

Bởi không dễ dàng để xử lý những điều đó từ những Giám mục không có thái độ thẳng thắn, rõ ràng đen trắng phân minh.

Đó là những Giám mục mà nói theo Công an là “Chúa không chọn, thì chúng tôi chọn”, thay vì thái độ kiên quyết lên án cái xấu, từ bỏ sự đen tối, sự cám dỗ đi ngược lại đường lối Đức tin cho giáo dân noi gương, thì ngược lại đã thực hiện chính sách “đề huề” và coi việc giao lưu, giao hảo với đám quan chức lãnh đạo của Cộng sản như một ân huệ, một thành công, một sự hãnh diện cho cá nhân mình.

Và các ngài không nhớ rằng thiên hạ đã có câu: “Hãy nói cho tôi biết bạn của anh là ai, tôi sẽ nói cho anh biết anh là ai”. Bởi sau những cuộc đón tiếp trang trọng, kính cẩn, sau những cái bắt tay hữu hảo và những bó hoa, nụ cười kia với các Giám mục, linh mục, thì đám quan chức đó đã hiện nguyên hình là đám cướp, đám tội phạm.

Và không chỉ có vậy, rất nhiều hiện tượng tục hóa trong Giáo hội đã xảy ra, những mâu thuẫn khó giải quyết giữa giáo dân và linh mục đã có nhiều nơi, nhiều lúc đến tình trạng căng thẳng.

Bởi não trạng Giáo sĩ trị đã thay thế não trạng phục vụ cho cộng đồng dân Chúa.

Bởi một số giáo sĩ, linh mục tự coi mình như những vua, quan, và trên hết, họ coi việc đi tu, là một nghề kiếm sống. Và khi đó, rất nhiều linh mục đã phải chống chọi gian nan giữa con đường tu trì và cuộc sống hiện đại với những tham vọng vật chất, nhục dục, danh vọng và nhiều vấn đề trong đời sống cộng đồng xuất phát từ sự tha hóa, khuynh loát của hệ thống chính trị một cách ngang nhiên.

Rất tiếc là điều ít khi người giáo dân nghĩ đến và không thể chấp nhận, đã xuất hiện không ít và thậm chí ngày càng nhiều trong đời sống giáo hội mà với mạng truyền thông hiện đại ngày nay, thì việc che đậy không phải là giải pháp tốt nhất.

Thậm chí, không chỉ linh mục, tu sĩ mà ngay cả Giám mục, một Chức vị được coi trọng bậc nhất trong giáo hội Công giáo. Với truyền thống xưa nay của Giáo hội Việt Nam, là hiện thân của Chúa, người được sai đến “Nhân danh Chúa”. Thì ngày nay, đã xuất hiện hiện tượng giáo dân bất phục tùng, giáo dân đã thẳng thừng đề nghị các ngài tự nguyện ra khỏi chức vụ của mình khi đã không còn chỗ đứng trong trái tim và khối óc của họ.

Những điều đó, nói cho cùng, là kết quả của nạn khuynh loát bởi bàn tay Cộng sản với giáo hội Công giáo.

12.06.2024

J.B Nguyễn Hữu Vinh