11.4.2024 - Cù Tuấn
Cù Tuấn biên dịch phóng sự của New York Times.
Tóm tắt: Khi chiến tranh tràn qua miền nam và miền đông Ukraine, phần lớn dân chúng đã bỏ chạy. Nhưng những cư dân khác chỉ thu mình lại, họ không thể - hoặc không muốn - rời đi.
Hai năm sau khi Nga phát động cuộc xâm lược toàn diện vào Ukraine, các cuộc đấu pháo, không kích và giao tranh ác liệt hàng giờ ở phía đông và phía nam đất nước đã biến chiến tuyến dài hơn 600 dặm thành một biên giới đầy sứt sẹo. Các ngôi nhà gần chiến tuyến trở thành không thể ở được trong nhiều năm, nếu không muốn nói là nhiều thập kỷ. Làng và các thị trấn bị phá hủy. Các cánh đồng bị gài mìn. Những con đường hầu như không thể nhận ra được nữa.
Nhưng bám vào đống đổ nát của nhà cửa, quê hương là những cư dân không chịu rời đi. Được những tình nguyện viên cung cấp viện trợ và bản năng sinh tồn dày dặn trong chiến đấu của chính họ, họ tiếp tục cuộc sống của mình trong một thử thách không ngừng nghỉ về sức chịu đựng. Lý do họ ở lại là rất nhiều: để chăm sóc các thành viên khuyết tật trong gia đình, chăm sóc thú cưng hoặc gia súc hoặc đơn giản hơn là tình yêu quê hương của họ.
Nhưng ở những khu vực nơi tiếng đạn pháo nổ ran mỗi ngày, chiến tranh không bao giờ xa vời.
Tại thành phố cảng Kherson phía nam và những ngôi làng xung quanh, người dân đã phải chịu đựng nhiều tháng bị Nga chiếm đóng, với một mùa đông lạnh giá không có điện và những loạt đạn pháo không ngừng nghỉ.
Một số người đã rời đi sau lần chiếm đóng đầu tiên của Nga và quay trở lại vào tháng 11 năm 2022, sau khi quân đội Ukraine chiếm lại thành phố, nhưng các cuộc sơ tán hàng tuần vẫn tiếp tục. Dân số hiện tại của Kherson là khoảng 60.000 người. Trước chiến tranh, số người sống ở Kherson là gần gấp năm lần con số trên.
Cách Kherson hàng trăm dặm về phía đông, là vùng Donetsk của Ukraine, một dải đất được xác định bởi những ngọn đồi nhấp nhô và những đống xỉ từ các mỏ than rải rác khắp nơi. Bất chấp dư âm của chiến tranh, các mỏ than trong khu vực vẫn tiếp tục hoạt động như cũ kể từ thế kỷ 19.
Sâu trong một khu mỏ gần thành phố Pokrovsk, cách mặt trận 21 dặm, Volodymyr Kyrylov luôn nghĩ về cuộc chiến mặc dù ông không còn nghe thấy tiếng pháo kích ở độ sâu 600m dưới mặt đất.
“Làm sao tôi có thể quên được cuộc chiến khi làm việc dưới mỏ than sâu dưới đất, nếu tôi có gia đình, các con và mẹ tôi đang đơn độc ở phía trên?” anh nói. “Tôi cố gắng hoàn thành công việc của mình nhanh nhất có thể rồi quay trở lại mặt đất và gọi điện để xem gia đình ra sao.”
Ở phía bắc gần Kharkov, cách tiền tuyến sáu dặm, người dân sống trong tầm bắn của đạn pháo sát thương của Nga. Mùa thu năm ngoái, Halyna Stychnykh, 78 tuổi, đã đợi đội hành động Chữ thập đỏ trước nhà bà ở làng Iziumske. Mặc chiếc áo khoác dày, bà ôm chặt chiếc phong bì đựng tài liệu cá nhân.
Khi chiến tranh đang cận kề, bà đã đưa ra một quyết định mà một số người Ukraine sống giữa làn đạn vẫn chưa thể thực hiện được: đó là rời đi. “Chúng tôi mang theo bốn chiếc túi,” bà Stychnykh nói về ngày bà chạy trốn khỏi thị trấn đã là quê hương của bà suốt 50 năm. “Chúng tôi chỉ mang theo quần áo. Mọi thứ khác đều bị bỏ lại phía sau.”
Binh lính Ukraine gọi một số thường dân vẫn còn cố ở lại, mà có thể được nhìn thấy qua khe hở của xe bọc thép và đường hào, là “những người chờ đợi”. Cụm từ này được coi là nhằm đào bới khả năng những cư dân cô đơn này thực sự đang chờ đợi quân đội Nga tiến đến.
Ở miền nam Ukraine, nơi hy vọng về một cuộc phản công của Ukraine đã thất bại, tiền tuyến chỉ cách thị trấn Huliaipole bốn dặm. Khoảng 1.500 cư dân vẫn còn ở lại, và vào một ngày lạnh giá cuối năm ngoái, Halyna Lyushanska, 79 tuổi, là bệnh nhân duy nhất tại bệnh viện tồi tàn của thị trấn.
Bà Lyushanska cho biết thu nhập duy nhất của bà là lương hưu, khoảng 100 USD một tháng. Bà từng làm việc ở một trang trại ngựa, nhưng giờ đây bà và cô con gái 50 tuổi, người chăm sóc bà, đã mất hầu hết động vật và gia súc. Không muốn rời đi, họ bất đắc dĩ phải nhờ đến sự hỗ trợ từ chính phủ và các tình nguyện viên để có thể giữ ấm.
“Thị trưởng đã hứa cung cấp pallet để chúng tôi sưởi ấm trong mùa đông,” bà nói từ giường bệnh. Bà nói, các quan chức luôn hứa viện trợ nhưng “Tôi chưa bao giờ mong đợi bất kỳ sự giúp đỡ nào; Tôi biết đó chỉ là lời nói dối.”
Khi cuộc chiến ở Ukraine bước sang năm thứ ba, bà Lyushanska biết rằng cuộc sống hàng ngày của bà và của những thường dân khác, những người vẫn ở sát tiền tuyến, sẽ chỉ ngày càng tuyệt vọng hơn.
Nhưng người dân cho biết, dù kéo dài bao lâu, dù có bao nhiêu quả đạn pháo được bắn, dù có bao nhiêu mùa đông lạnh giá trôi qua, vẫn sẽ luôn có những người ở lại, bám trụ với ngôi nhà của họ.
Hình ảnh:
1: Các binh sĩ Ukraine cùng Lữ đoàn 66 ngồi trên xe bọc thép tại một địa điểm không được tiết lộ gần tiền tuyến ở khu vực Donetsk.
2: Các binh sĩ trong cuộc tập trận huấn luyện bộ binh tại một địa điểm không được tiết lộ gần tiền tuyến ở khu vực Donetsk. Khu vực này vẫn còn có một số thường dân Ukraine sinh sống.
3: Hành khách tại nhà ga ở Kherson chờ lên tàu đi tới miền Tây Ukraine.
4: Chiếc đồng hồ báo thức nằm trên bàn cạnh giường ngủ, âm thầm đánh dấu thời điểm tên lửa bắn vào nhà.
5: Một đoàn xe buýt chở thợ mỏ đang chờ được vận chuyển đến địa điểm làm việc nơi họ làm việc dưới lòng đất.
6: Những mỏ như ở Pokrovsk vẫn tiếp tục hoạt động ở Ukraine, ngay cả khi chiến tranh đang hoành hành trên mặt đất.
7: Halyna Stychnykh, 78 tuổi và con trai 47 tuổi của bà, Serhiy, rời nhà ở Kharkiv vào mùa thu năm ngoái.
8: Liudmyla Hryasnova, 48 tuổi, và hai con trai, Serhii và Viacheslav, tại nhà của họ ở thị trấn khai thác mỏ Novohrodivka. Thị trấn này chỉ cách mặt trận Ukraine khoảng 10 dặm vào tháng 11.
9: Dân làng chở củi dọc một con phố ở làng Dobropillia, vùng Zaporizhzhia của Ukraine.
10: Halyna Lyushanska, 79 tuổi, đang được điều trị bệnh viêm phổi tại bệnh viện ở Huliaipole, miền nam Ukraine.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét